Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khâm Sai Đại Nhân

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

- Thì ra tên béo kia họ Vương, nhìn qua cũng có chút pháp lực nhưng 2 chữ Chân Nhân kia có lẽ chưa tới đâu.

phía sau khối đá lớn tại sân sau biệt phủ của Tri Huyện, Trương Phong nghe hết được cuộc trò truyện của bọn họ, xì mũi nói.

Lý Hồng thấy vậy chỉ cười cười, sau đó hỏi hắn.

- Ngươi thấy chuyện này thế nào?

- Ta không tin với từng này âm khí lại chỉ do một Ác Quỷ tạo ra, hơn nữa khi nãy nhìn thái độ của Tri Phủ đại nhân có gì đó không đúng. Chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

Sau một hồi suy nghĩ Trương Phong nói.

Lý Hồng cũng gật đầu, nàng là quỷ đối với pháp thuật còn kém hiểu biết nhưng nếu là âm khí hay quỷ khí nàng chỉ cần cảm nhận một chút liền có thể đoán ra chủ nhân của âm khí cùng quỷ khí đó lợi hại hay không.

- Được rồi hôm nay xem xét tới đây đã, ngày mai khi tên Vương Chân Nhân kia đi rồi chúng ta lại tới.

Trương Phong nói đoạn định xoay người rời đi thì từ phía sau lưng 2 người vang lên tiếng quát.

- Các ngươi là người nào? Sao lại có mặt ở đây, người đâu có trộm.

Trương Phong giật mình quay lại thì ra là một nha hoàn của Tri Phủ, lại nghe cô ta hô hoán có trộm thì nhất thời hóa đá, không biết làm sao để giải thích. Lại nghe từ xa tiếng bước chân dồn dập kéo tới, biết là đám binh lính, thủ về của phủ đệ đang kéo tới, Trương Phong khẩn trương quay sang Lý Hồng nói.

- Cô tạm thời lánh mặt trước đi. cô là quỷ nếu để tên Vương Chân Nhân kia nhìn ra, ta nhất thời cũng khó mà giải thích.

Nghe Trương phong nói như vậy trong ánh mắt của Lý Hồng thoáng có một chút buồn bã nhưng vội tan biến, cô biết Trương Phong nếu đã muốn nàng dời đi ắt có kế sách tự bảo vệ bản thân nên nhẹ gật đầu kế đó vận quỷ lực nhảy lên nóc nhà nhanh chóng giời đi.

Nha hoàn kia thấy Lý Hồng rời đi cũng không lấy làm lạ, bởi lẽ thời đại này mấy võ sư võ công cao cường đều có thể làm được. Nàng đưa ánh mắt khóa chặt trên người Trương Phong ý như muốn nói. “ ngươi có chạy đường trời”.

Trương Phong bị nàng nhìn chằm chặp cũng không có chút sợ hãi, ngược lại còn nháy nháy mắt, đá lông nheo khiến nha hoàn kia thẹn đỏ cả mặt. Lúc này đám thủ vệ của phủ đệ cũng chạy tới, thấy bọn họ tới nha hoa vội chỉ tay về phía Trương Phong còn nói hắn là một tên trộm biến thái, ý đồ giở trò đồi bại với nàng. Trương Phong nghe tới đây thì đầu chảy đầy mồ hôi, không phải vì hắn sợ bị đánh mà hắn sợ miệng lưỡi xảo trá của nha hoàn nọ.

Đám thủ vệ sau khi nghe nha hoàn kia nói xong, biết Trương Phong tự ý xông vào phủ thì tiến lên bắt giữ hắn lại, đem đến trình báo với Tri Phủ.

Tại đại sảnh của biệt phủ, Tri Huyện Bình Xương tên gọi Hoàng Khải đang ngồi tiếp chuyện Vương Chân Nhân, cả hai nói chuyện vui vẻ, Tri Phủ Hoàng Khải còn không ngừng hỏi han về trận pháp kia, dường như lão muốn biết chắc chắn một điều nữ quỷ kia liệu có thoát ra mà hại người được nữa hay không. Vương Chân Nhân hiểu ra ý tứ cũng kính cẩn đáp.

- Tri Phủ đại nhân yên tâm, bần đạo đã dùng bí pháp sư môn để phong ấn nữ quỷ đó, khẳng định nó không thể ra ngoài.

Ngay lúc Vương Chân Nhân vừa dứt lời thì từ ngoài cửa vang lên tiếng của Trương Phong.

- Nữ quỷ nọ xác thực là không ra được nhưng nếu phía dưới còn tà vật mạnh hơn nó, vị đại sư này, ông có chắc chắn là tà vật đó cũng không thoát ra được hay không?

Nghe thấy tiếng của Trương Phong cả Tri Phủ lẫn Vương Chân Nhân nọ đều ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Phong đang bị mấy tên thủ vệ áp giải tới. Tri Phủ Hoàng Khải bấy giờ mới lên tiếng.

- Người này là ai?

Một thủ vệ chắp tay thưa.

- Bẩm đại nhân, tên này lẽn vào phủ, bị chúng ta bắt được, xin đại nhân định đoạt.

- Định đoạt ta, hừ..sợ các ngươi không có cái gan đó.

Trương Phong lạnh nhạt nói.

- Hỗn xược, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám xông vào phủ quan trộm cắp, còn ở đây già mồm cãi láo, người đâu, đem ra ngoài đánh 50 gậy sau đó đem vào ngục, chờ ta xong việc sẽ xét xử.

Tri Phủ nghe thấy những lời ngông cuồng của Trương Phong thì cả giận, dù sao lão cũng đường đường là Tri Huyện đại nhân, lại bị một tên trộm thách thức, nếu không vì bản tính thiện lương lão đã trực tiếp sai người chém đầu Trương Phong rồi.

Đám thủ vệ nhận lệnh đang định đem Trương Phong ra ngoài đánh thì bị Truơng Phọng lại lên tiếng, kế đó từ trong ngực ngáo lấy ra một vật.

- Tri phủ đại nhân, ngài xem đây là gì?

Tri phủ Hoàng Khải nhoe mắt nhìn khối vàng trên tay Trương Phong một hồi thì cả kinh, hai chân nhũn ra quỳ sụp xuống.

- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.

Sau khi nhận ra khối vàng trên tay Trương Phong chính là Kim bài, Tri Phủ Hoàng Khải vội quỳ xuống vái lạy, tất nhiên thứ hắn vái chính là Kim Bài chứ không Phải Trương Phong.

Trương Phong vẻ mặt đắc ý nhìn lão cười cười. một hồi lâu mới cho phép lão đứng dậy. Đám thủ về hồi nãy hùng hổ bắt giữ hắn giờ đây người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại quỳ rạp trên mặt đất. Không dám ngóc đầu lên.

- Hạ quan không biết khâm sai đại nhân giá lâm, nên không nghênh đón từ xa, xin khâm sai đại nhân tha tội cho. Chẳng hay qúy tính đại danh của đại nhân là... trong triều đảm nhiệm chức gì để hạ quan tiện xưng hô ?

Phía trong sảnh đường, Tri Phủ Hoàng Khải khúm núm đứng trước mặt Trương Phong mà hành lể. Lão tuy khiếp sợ Kim Bài nhưng đối với người thanh niên trẻ tuổi trước mặt vẫn sinh ra chút hoài nghi bởi vậy mới cẩn thận hỏi dò.

Trương Phong nhìn ra thâm ý của lão cũng không vòng vo, trực tiếp nói thật danh tính.

- Ta tên Trương Phong vốn không phải đồng lưu với Tri Phủ đại nhân, ta là một pháp sư, trên đường hành đạo may mắn được gặp gỡ Thái....à à gặp gỡ Hoàng Thượng đang cãi trang vi hành, ta cùng Hoàng Thượng kề vai chiến đấu tiêu diệt cái ác, được người coi trọng đem tặng Kim Bài, người còn lệnh cho ta hành tẩu thiên hạ, thấy tham quan liền xử thấy tà ma thì diệt. Tri Phủ đại nhân như vậy đủ rồi chứ.

Trương Phong trong lời nói còn cố tình thêm mắm dặm muối cho câu truyện thêm sinh động, vì hưng phấn thêm bớt còn chút nữa gọi thẳng tên Thái Tông, cũng may còn sửa kịp lúc.

Đến lúc này Tri Phủ Hoàng Khải đã phần nào tin tưởng thân phận khâm sai của Trương Phong. Lại một lần nữa chắp tay vái lạy.

- Thì ra là khâm sai đại nhân giá lâm, bần đạo có lời chào.

Vương Chân Nhân nọ nãy giờ ngồi một bên nghe hết mọi chuyện, biết rõ thiếu niên trước mặt thân phận không tầm thường lúc này mới lên tiếng lấy lòng.

Trương Phong thấy lão mở miệng thì liếc mắt đánh giá, lúc này đây hắn mới có cơ hội quan sát kĩ con lợn mập mạp này, người được gọi là Vương Chân Nhân nọ, tướng mạo xấu xí, ngũ quan kì dị, nhìn lướt qua cũng có thể tạo cho người ta cảm giác kẻ này gian xảo.

- ồ, thì ra là đồng đạo, hân hạnh, hân hạnh.

Trương Phong giả bộ đưa mắt nhìn lướt qua đạo bào Vương Chân Nhân kia đang mặc nói.

Vương Chân Nhân thấy hắn nể mặt mình thì đắc ý kế đó tiến lên giới thiệu tên tuổi.

- không dám, không dám. Bần đạo tên Vương Phúc là trưởng môn nhân Thanh Thiên Quan, bài vị Chân Nhân. Hạnh ngộ, hạnh ngộ. hì hì.

“ ồ thì ra con lợn béo này tên Vương Phúc, hắn cố tình nói ra bài vị có lẽ muốn dằn mặt mình” Trương Phong nghĩ thoáng qua trong đầu, kế đó niềm nở nói.

- Thì ra là Vương đạo hữu, người là pháp sư Trung Hoa sao?

- Đúng vậy, năm xưa nhờ ân điển của Lê Thái Tổ pháp sư Trung Hoa chúng ta không bị đuổi khỏi Đại Việt, ta mang theo lòng biết ơn ở lại đây dựng đạo quan thu nhận đệ tử, một lòng hàng yêu trừ ma, giúp cho dân chúng Đại Việt có thể an cư lạc nghiệp. Hầ ... hầ.

Truơng Phong nghe thấy những lời buồn nôn đó thì không khỏi cười thầm trong bụng, duy chỉ có đám hạ nhân nhà Tri Phủ là tỏ ra sùng bái đức hạnh của Vương Phúc.

- Chẳng hay Khâm Sai đại nhân xất thân ở danh môn, đại phái nào. Nghe những lời vừa rồi của ngài có lẽ rất am hiểu, tu vi ắt hẵn cũng cao thâm.

Sau một hồi tận hưởng sự sùng bài của đám người kia, Vương Phúc lại cất tiếng, trong lời nói mang theo sự khinh thường đối với Trương Phong.

Trương Phong làm sao mà không nhận ra, thế nhưng vẫn bộ dáng nhàn nhã, hắn đáp.

- Tiểu đạo xuất thân thấp kém thật không đáng nhắc tới. tu vi cũng bình thương hay là thôi đi đừng nhắc tới ha ha.

“ thì ra cũng chỉ là một tên rác rưởi, pháp sư đại việt cũng chỉ có thế” Vương Phúc trong lòng khinh thường Trương Phong một phen. Kế đó Hắn hướng Hoàng Tri Phủ nói.

- Tri Phủ đại nhân, hiện tại yêu nữ kia đã bị ta phong ấn dưới giếng khẳng định không thể lại lên đây hại người. hôm nay chuẩn bị chưa đầy đủ nên chưa thể tận diệt, ngày mai ta quay lại lập đàn làm phép trừ cỏ tận gốc, xin Tri Phủ đại nhân yên tâm.

Vương Phúc nói đoạn thì xin phép ra về, lúc quay đi hắn còn cố tình liếc mắt về phía Trương Phong một cái.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.