Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họ Lạc kia!

Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Cô gái với ngũ quan thật tinh tế, xung quanh cô đều tỏa ra những tia ấm áp của mặt trời, khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái và đắm chìm trong nụ cười của cô từ cái nhìn đầu tiên. Nghe được giọng nói nũng nịu và có phần quyến rũ ấy, những người xung quanh đều nhìn cô và vui vẻ nở nụ cười.

“Ôi trời ạ, đám người xấu xa này muốn đánh chủ ý lên Vịnh của chúng ta đây thì làm sao bà có thể ngồi yên được, tuy là hôm qua bọn nó đã tạm thời rời khỏi đây, nhưng khó mà đảm bảo được hôm nay, ngày mai bọn nó có bỏ ý định này không, bà không an tâm tí nào cả, nên ở lại cùng với con thêm chút nữa.”

Một bà lão cầm tay cô rồi lại vuốt tóc, nhìn hết sức cưng chiều mà nói

“Tâm Lan à, đừng có lo lắng cho ông bà nhé, xương của ông bà nhìn vậy thôi chứ vẫn còn cứng lắm đây này, đợi mấy thằng oắt con lại quay về đây, bà nhất định sẽ cầm chổi quét chúng khuất mắt hết.” Một bà lão khác tay chống nạng, tiến đến và nói

“Haha, nhìn ông bà có tinh thần như vậy thì con yên tâm rồi, nhưng ông bà đã ngồi đây hết cả buổi sáng rồi. Hay là về nhà nghỉ ngơi một tí nhé, khi nào tụi cháu mệt rồi, buồn ngủ rồi thì ông bà thế chỗ tụi cháu có được không ạ?”

Quý Tâm Lan nhẹ nhàng nhìn về phía các trưởng bối, nhẫn nại dỗ dành họ

“Đúng rồi, đúng rồi, hay là ông bà nghe lời Tâm Lan, về nhà nghỉ ngơi trước nhé, thời tiết nóng bức như vậy, lỡ bị cảm rồi lại gay.” Những người bên cạnh Quý Tâm Lan đều phối hợp lên tiếng.

“Ôi trời, bà thật sự không yên tâm mà!! Con nói thử xem đám người ở Hằng Dương hôm nay sẽ không đến sao??”

”Bà ơi, có con ở đây, bà cứ yên tâm 120 lần đi nhé.”

Quý Tâm Lan cười tủm tỉm cầm tay bà lão lại nói :

“Tụi con ở đây nhiều người như vậy, chỉ cần bọn họ dám bén mảng đến, bất kể bao nhiêu người, Tâm Lan đều đảm bảo sẽ đuổi không sót một người, có con đây, ai mà dám đánh chủ ý lên Vịnh chúng mình chứ hả?”

“Hahahaha, Tâm Lan thật lợi hại, thôi được rồi, được rồi, bà lão này đi về đây, không thôi lại làm cho tụi cháu phiền phức thêm.”

“Hehe...”

Lối ra đường cao tốc rất nhiều người, nhưng cảnh tượng lúc đó lại rất hài hòa và vui vẻ

Đột nhiên, một vài tiếng còi chói tai inh ỏi, Tú Tâm Lan nghe được âm thanh và quay người lại, ngay lập tức thấy vài chiếc xe hơi sang trọng đang tiến vào trong thôn.

“Những người ở Hằng Dương quả thật không bỏ cuộc.”

Biểu cảm của Quý Tâm Lan liền thay đổi, và cô cho một đám người tiến lên trước, rồi theo sau cô là những người ở trong thôn cũng nhướng mày, xắn tay áo và chặn ngay lối vào của Vịnh.

Lạc Quân Diệu hoàn toàn không ngờ sẽ có một đám người chặn đầu xe của anh, đợi tài xế ngừng xe, anh bước xuống xe với vẻ mặt không thiện cảm, đi đến chỗ của Quý Tâm Lan - người chặn đầu xe của anh.

Chỉ là khi anh nhìn thấy được tướng mạo của cô, ánh mắt của Lạc Quân Diệu như bị mê mẩn mất rồi, tại sao trong một thôn làng nhỏ xa xôi, lại có một cô gái đẹp đến như vậy??

“Anh là người của Hằng Dương??”

Quý Tâm Lan khoanh tay trước ngực, liếc nhìn qua Lạc Quân Diệu một cái, rồi trầm mặc lên tiếng giận dữ với khuôn mặt nhỏ nhắn :

“Ở đây không hoan nghênh các người, mau cút!!”

Ôi chao, sự soái khí của người đàn ông trước mắt này thật là hiếm thấy.

Nhưng khi nghĩ đến họ muốn chiếm đoạt đất đai của cô thì Quý Tâm Lan lại không có một chút thiện cảm gì với họ nữa. Người này.... nhìn cách ăn mặc, gia thế, thì chắc địa vị ở Hằng Dương là không thấp đâu nhỉ!?

“Nghe nói người dân của Vịnh Crescent rất hiếu khách, đây là cách mọi người đối đãi với một vị khách sao?”

Khuôn mặt khó chịu của Lạc Quân Diệu trở nên ảm đạm hơn vào thời điểm này.

Anh nheo mắt nhìn Quý Tâm Lan, đáy mắt hiện lên sự chán ghét. Trong 27 năm, đây là lần đầu tiên có người dám chỉ thẳng vào mặt anh và bảo anh cút, lại còn là một nha đầu thúi vắt mũi chưa sạch??

Nhìn quen mắt những cô gái dịu dàng thục nữ của giới thượng lưu, cô gái trước mắt này tuy là ngũ quan tinh tế, lại là một mỹ hiếm có. Nhưng cô ta thô lỗ không khác gì những nha đầu vô giáo dục, nếu không phải vì Lạc Quân Diệu trước giờ không đánh phụ nữ, thì anh nhất định sẽ quăng cô ra ngoài vì dám hỗn xược với anh.

Hèn chi mà Triệu Dân Thần nói người dân ở Vịnh không dễ đối phó, bọn họ đều không có lý trí và thô thiển như vậy thì sao giống người có thể dễ dàng giao tiếp được?

Thấy được thái độ hung hãn của cô, ấn tượng tốt mà Lạc Quân Diệu đối với cô đã biến mất.

“Lòng hiếu khách à?? Her, vậy thì còn phải xem là khách như thế nào. Chúng tôi chắc chắn sẽ chào đón những vị khách đến Vịnh Crescent với thiện chí, nhưng đối với những bọn cướp có tâm đạo bất chính, thì chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép họ bước chân vào Vịnh của chúng tôi nửa bước!!”

Quý Tâm Lan không hề để tâm đến khuôn mặt u ám của Lạc Quân Diệu

Cả tháng nay, cô và người của Hằng Dương phái đến đã đấu đá nhau biết bao nhiêu lần, nhưng cũng đành bó tay với cô. Chứ đừng nói là cử một người điển trai đến là cô sẽ đồng ý nhượng bộ.

“Bọn cướp??”

Sắc mặt của Lạc Quân Diệu càng lúc càng đen, anh bước đến một bước, thân hình to lớn của anh tích tắc đã chắn trước thân hình nhỏ nhắn của Quý Tâm Lan.

Trong lòng cô giật thót cả lên, lùi lại một bước nhỏ mà phẫn nộ hét tới

“Địa ốc Hằng Dương của bọn ngươi muốn giành đất ở Vịnh chúng tôi, không là cướp thì được gọi là gì hả!?”

[Ôi mẹ ơi, sao người này lại cao lớn như vậy chứ?? nếu mà lỡ có đánh nhau thật thì chắc chỉ một cái nắm đã bóp chết mình rồi!!] Quý Tâm Lan nắm chặt nấm đấm mà nghĩ, trên mặt lộ lên sự không phục thấy rỏ. Cô mặc kệ, không cần biết ai là người muốn cướp Vinh Crescent, dù cho là không dễ chọc đến người đàn ông này, cô cũng sẽ không nhượng bộ!!

“Đúng vậy, chúng là bọn cướp, mau đuổi chúng đi đi!!”

“Đúng đó, đuổi ra ngoài, đuổi chúng đi mau!!”

Rất nhanh chóng dân làng đã phối hợp với Quý Tâm Lan, tay cầm gậy, cầm rìu và tiến lên, ngay lập tức những vệ sĩ của Lạc Quân Diệu liền bước tới bảo vệ Lạc Quân Diệu ra đằng sau.

Chủ quản nghiệp vụ toát mồ hôi lạnh ướt cả áo bèn xông lên nói với Quý Tâm Lan :

“Cô Quý à, đừng có manh động, đừng manh động đã, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!!”

Trời đất hỡi, tính tình cô Quý này cũng quá nóng nảy rồi, tuy là lúc trước anh đã được lĩnh giáo qua, nhưng cũng không đến nỗi phải chặn ngay lối vào như vậy chứ!! Không lẻ là do cô ta biết được tổng tài đích thân đến đây cho nên cô ta mới bày binh bố trận linh đình như vậy không?

“Lại là ông đó à?”

Quý Tâm Lan nhìn người đàn ông đã quấy rầy dân làng bao lâu nay, hừ lạnh rồi nói :

“Tôi đã nói ông biết bao nhiêu lần rồi. Đất của Vịnh Crescent sẽ không bao bán cho bất kì kẻ nào bên ngoài, dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không!! Mấy người cứ đến rồi lại đi như vậy không cảm thấy mình vô vị lắm sao?”

Chủ quản nghiệp vụ Lưu Tống Nhân mỉm cười, đi đến cạnh Quý Tâm Lan nhẹ nhàng nói :

“Cô Quý à, Hằng Dương chúng tôi là có thành ý đến thương lượng với cô. Đây là người đứng đầu của địa ốc Hằng Dương - Lạc tổng tài. Cô xem.....”

“Thì ra chủ mưu muốn giành đất là anh đây à?”

Không đợi Lưu Tống Nhân nói tiếp, Quý Tâm Lan đột nhiên biến sắc, sát khí đùng đùng chỉ thẳng mặt Lạc Quân Diệu mà nói :

“Hơn cả tháng nay, cuối cùng bổn tiểu thư ta đã thấy được kẻ đầu xỏ rồi, Các ông, các bà đâu? Đồ mà ông bà chuẩn bị để đâu rồi, mau mau tiếp đãi Lạc đại tổng tài nào!!”

Vừa dứt câu, đám đông phía sau lập tức hỗn hoạn.

Lạc Quân Diệu liền biến sắc, thì thấy họ cầm theo các giỏ đựng rau, đựng trứng gà cứ thế và quăng thẳng vào người của anh. Các vệ sĩ bèn chạy đến đỡ ngay đằng trước của Lạc Quân Diệu, chắn cho anh, đẩy anh đi vào trong xe ngồi.

Trán của Lạc Quân Diệu nỗi đầy gân xanh, sự tức giận dồn lại nơi con ngươi như sắp phun ra lửa. Đám bạo dân vô giáo dục này, còn có con nha đầu thối xấu tánh lại không có khi chất, cuối cùng thì họ là người rừng chui từ đâu ra chứ hả!!!

Các giỏ rau rác và trứng thối cứ thế mà bị quăng lên mui lên tới tấp. Quý Tâm Lan chống nạnh hai tay, vẻ mặt đắc ý mà nói :

“Họ Lạc kia, tôi không cần biết anh là tổng tài hay là gì đi nữa, khôn hồn thì dẫn theo thuốc hạ của anh cút khỏi Vịnh Crescent vĩnh viễn, nếu không thì chúng tôi thấy anh một lần thì đuổi một lần, tuyệt đối không có thoải hiệp gì với các ngươi cả!!”

[Hứ, tôi không cần biết anh là ai, chỉ cần có chủ ý với Vịnh Crescent thì đều là người xấu cả!!] Quý Tâm Lan không hề sợ hãi khi đắt tôi với đại nhân vật của thương trường. Đối với cô mà nói, đại nhân vật nào đi nữa, đối với Vịnh Crescent thì cũng chỉ như hạt bụi mà thôi.

Lạc Quân Diệu cắn răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Quý Tâm Lan, còn tài xế thì nhanh chóng tăng tốc quay đầu xe, dẫn theo Lạc Quân Diệu mà rời đi.

Thật đáng chết!! Lạc Quân Diệu nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt đôi môi mỏng của mình, chưa bao giờ có người dám đối với anh vô lễ như vậy, càng không ai dám dùng thái độ uy hiếp anh.

Nhìn các vết dơ của trứng và rau rác để lại, Lạc Quân Diệu cảm thấy là ngọn lửa tức giận của anh sắp phun trào ra rồi!! Anh cầm điện thoại lên bấm số và gọi, giọng điệu trầm lặng mà nói :

“Tra ngay, tra ngay cho tôi người phụ nữ đó là ai!! Hai tiếng sau đem toàn bộ tài liệu thông tin của cô ta và dự án kế hoạch của Vịnh Crescent đến Lục Thủy Trang Viên.”

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.