Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người từ thế giới khác!

Tiểu thuyết gốc · 1742 chữ

"Một mình cậu đi?" Nguyễn Văn Chợ nhướng mày nghi hoặc.

"Có chắc không?"

"Anh định chia phân nửa anh em đi với mày, có va chạm cũng dễ xoay sở."

Dương Đế không nói nhiều, chỉ rít một hơi thuốc.

Gã có tự tin này.

Tuy nhiên để chắc cú thì gã hỏi lại: "Bên phía cớm không có súng đúng không anh?"

"Ừ, hệ thống the cop tịch thu hàng nóng hết rồi, bọn cớm cũng phải từ tay không giết lên."

"Vậy thì được, đánh đấm thì em không ngại." Dương Đế gật đầu.

Có thần kỹ Chung Cực Giác Đấu trong người, nó mang đến khả năng chiến đấu cực kỳ khủng khiếp cho gã. Ở thời điểm mà súng óng chưa xuất hiện như lúc này, gã chính mãnh long quá giang!

"Em đi với anh."

Thúy Vân bất ngờ lên tiếng.

Gã liếc mắt nhìn cô, đôi mắt to tròn của con bé hiện rõ sự nghiêm túc, gã hỏi: "Muốn đi chết chung à?"

Nghe vậy, cô chề môi khinh thường: "Có mình anh chết á! Em rút ra một cái kỹ năng chữa lành vết thương, nhìn cái vai anh đi, nó chả phải cầm máu lại rồi phải không?"

"Á đù!" Cả nhóm nhất thời cả kinh.

Dương Đế cũng ngạc nhiên, hóa ra nhát chém trên vai gã khép miệng nhanh đến thế, ngoài việc thuộc tính hồi phục tăng còn có kỹ năng của Huỳnh Thúy Vân tác động vào.

Nhưng mà lúc này mang cô ra ngoài không khác nào đem vô chỗ chết, có trời mới biết bên ngoài đã loạn đến mức nào.

"Được rồi, để Đế đi một mình, em đi theo có khi trở thành gánh nặng cho nó." Đội trưởng Chợ quyết định.

Thúy Vân hừ lạnh, cô nhìn Dương Đế chầm chầm, miệng lầm bầm: "Làm sao chết mất xác ở ngoài đi."

Dương Đế bật cười, trấn an: "Mọi người cứ việc bảo vệ địa bàn mình, đợi tôi với anh Vũ về mua trà sữa cho uống."

Võ Đức Giàu không nhịn được than thở: "Má nó hên vậy trời, tôi thì rút ra kỹ năng mềm gọi là tâm trí thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn một chút, quá phế."

"Tao thì khá hơn, Lực vương mày nghe qua chưa? Anh mày hít đất 100 cái sẽ +5 điểm sức mạnh, tăng gấp 5 người thường." Giang Văn Trường huênh hoang.

"Đuuu!" Cả nhóm lần nữa kinh ngạc vạn phần, trong đó Lý Tự Trọng là kêu gào thảm thiết: "Mấy anh xịn quá, của em là kỹ năng Sao chép, có thể sao chép hành động của đối phương, nó phế lòi luôn."

Cả đội được dịp phô trương thứ mình rút ra được, Dương Đế chỉ tùy tiện viện lý do cho qua, gã nói mình có kỹ năng máu lạnh, càng giết người càng cảm thấy sung sướng, lời nói đùa này làm cả nhóm khựng mặt lại luôn.

Cứ thế, dưới sự chỉ huy của Nguyễn Văn Chợ, toàn bộ đám đàn em được bố trí xung quanh băng đảng, cẩn mật bảo vệ địa bàn.

Dương Đế thì ngồi trên chiếc LX570 đen chậm rãi lăn bánh khỏi cổng nhà phân phối.

Đây là chiếc xe ô tô của ông bà chủ nhà phân phối, bây giờ được nhường lại cho gã khởi hành.

Đứng ở bên ngoài, Nguyễn Văn Chợ nhắc nhở: "Cậu cứ chạy đến vị trí trên google map, nơi đó là khách sạn Thiện Nhiên, hiện tại điện thoại của ông Vũ hết pin rồi, cậu đến đó trước rồi tìm ổng sau, có lẽ giờ ổng đang tử thủ ở trong đó."

"Ừ." Dương Đế gật đầu, vỗ vai tài xế xuất phát.

Đúng vậy, hiện tại trong xe có bốn người, ngoài Dương Đế ra còn có một thằng tài xế và hai thằng đàn em.

Nói gì thì nói, Nguyễn Văn Chợ vẫn an bày mấy thằng đệ này theo hắn. Không thể cứ mỗi việc lặt vặt đều để gã tự làm được.

Chiếc xe sang lập tức lăn bánh, nhanh chóng rời xa nhà phân phối.

Còn lại đám người thì nhíu mày nhìn theo, không nhịn được lo lắng thở dài.

Lý Tự Trọng cảm thán: "Không thể tin được, anh Đế bình thường lầm lì ít nói, cờ lơ phất phơ, vừa dị biến một cái thì giống như biến thành người khác vậy."

"Nói sao ta? Nên gọi ổng là máy chém An Nam mới đúng! Chém như cái máy!" Lý Tự Trọng hai mắt tỏ sáng, gã bắt đầu thần tượng Dương Đế rồi.

"Chém cái đầu mày á." Thúy Vân nổi giận mắng.

Tự Trọng sợ rút cổ lại, "Bà điên." gã lẩm bẩm trong miệng.

Thúy Vân không lý tới hắn, cô dõi ánh mắt lo lắng nhìn theo hướng đi của Dương Đế.

Giang Văn Trường nặng giọng lên tiếng: "Dương Đế nó thế nào cũng được, không có nó thì chúng ta chết mẹ từ đầu rồi, trời có sập xuống chúng ta cũng không thể quay lưng với nó."

"Ừ, có lẽ thời đại này mới phù hợp với mấy người như nó." Văn Chợ thở dài, "Chúng ta không máu lạnh được, thì để Đế nó bù đắp phần này, còn lại cố gắng quản lý băng đảng thay nó thôi."

...

Chiếc xe LX570 băng băng trên đại lộ, tốc độ duy trì trên 90km/h, tay lái của gã thuộc hạ binh nhì không ngờ phá lệ tốt.

Suốt đoạn đường này, Dương Để trông thấy xác người nằm ngổn ngang dọc hai bên lề, đếm không hết các cuộc thanh trừng lớn nhỏ đang diễn ra, xe cộ nằm lăn lóc, máu tươi phủ kín.

Nếu không phải vẫn còn người chém giết nhau ngoài đường, gã còn tưởng rằng tận thế đang diễn ra.

Bất quá, nói thời điểm này là tận thế cũng không sai, ít nhất, khi hệ thống mafia giáng lâm, nó đã đánh dấu bước ngoặc mở ra trang sử đen tối nhất của nhân loại, thay đổi vận mệnh toàn cầu.

Thời điểm này đừng nói các thuộc địa hàng quán mở cửa, ngay cả nhà dân bình thường cũng không ai dám ra đường nửa bước.

Chí ít phải đợi các băng đảng thích ứng với tình trạng thế giới hiện tại, chúng mới rút về căn cứ, tạm ngưng chém giết.

Đúng như gã dự đoán, thế giới này đang loạn, mấy tay gangster này còn không biết nên làm gì tiếp theo. Khi trên tay có vũ khí rồi, trước mặt lại có kẻ thù, có lẽ trong đầu họ chỉ có suy nghĩ giết địch trước tính sau.

Một xã hội văn minh đột ngột chuyển sang thế giới tội phạm, nó mang đến hệ lụy nhiều đến mức không ai lường trước được.

Sở dĩ Dương Đế có thể chạy nhanh trên đường mà không bị cản trở là do đường quốc lộ rất lớn, mấy tay gangster quèn chỉ lo tập trung thanh toán kẻ địch gần địa bàn mình nhất, không dư hơi sức chặn đường cướp bốc.

Dương Đế đốt một điếu thuốc rít hơi dài, tập trung nhìn về phía trước.

Dựa trên google map, bọn hắn đang trên đường tỉnh lộ từ tỉnh Giang Hải đến thành phố Lũng Hải, tỉnh Cần Thơ, Thiện Nhiên Hotel nằm ở giữa con đường này, khoảng 30 phút nữa là đến.

Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, anh Chợ đã nói qua, trên đầu mỗi thằng lãnh đạo băng đảng sẽ có một chấm sáng rất nổi bậc.

Chỉ cần giết được thằng cầm đầu sẽ nhận được phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh.

Tiền, thuộc tính hoặc bất cứ một phần quà ngẫu nhiên, dụ hoặc lớn vô cùng.

Dương Đế đảo mắt nhìn sang hai thằng đệ bên cạnh, gã thắc mắc, nhẹ giọng hỏi: "Có tên không?"

"Dạ có đại ca, em là Trung Hiếu."

"Em là Thành Đạt."

Dương Đế nghe vậy kinh ngạc, gã càng nghi hoặc hơn: "Bọn mày từ đâu đến? Hệ thống tạo ra bọn mày sao?"

Nghe vậy, Trung Hiếu ngồi bên trái cười xòa đáp: "Dạ không, bọn em từ thế giới khác đến đây."

Người từ tới giới khác?

"Nói rõ ra xem."

Dương Đế tựa lưng xuống ghế, hứng thú hỏi.

Trung Hiếu kiên nhẫn giải thích: "Thế giới bọn em sống đã rất thối nát, tài nguyên khô kiệt, con người gần như không cách nào tồn tại được nữa. Tại lúc bọn em tuyệt vọng, có một phi thuyền khổng lồ giáng xuống, nó mang đến một hệ thống cho toàn thể thế giới."

"Hệ thống đó yêu cầu bọn em đăng kí tham gia vào cuộc chiến triệu hoán này, chỉ cần ai tham gia sẽ nhận được lương, dùng đồng lương đó để người thân ở quê nhà mua được nhu yếu phẩm, thậm chí là mua thọ mệnh từ trên phi thuyền này."

"Nhiệm vụ của bọn em là chiến đấu tới hơi thở cuối cùng cho người triệu hoán."

Dương Đế nghe xong, cánh tay đang hút thuốc sững lại một nhịp.

Gã thở dài một hơi, nghi hoặc: "Thế nếu mày bỏ mạng ở đây, còn về được nữa không?"

Đối với vấn đề này, hai người bọn hắn ngậm ngùi lắc đầu.

Một lúc sau, Trung Hiếu mới cười trừ nói tiếp: "Nhưng mà anh đừng lo bọn em, cũng đừng thương xót mấy thằng triệu hoán giống tụi em."

"Tại sao?"

"Nhìn hai thằng em hiền hiền vậy thôi, chứ ở hành tinh bọn em bây giờ, đều lấy giết người cướp tài nguyên làm lẽ sống, thậm chí còn ăn thịt nhau nữa cơ. Không ai là lương thiện cả!"

"Anh mà nương tay, bọn nó sẽ giết anh ngay!"

Dương Đế nhếch môi cười, gã lắc đầu: "Tụi mày đừng hiểu lầm, đối đầu với kẻ địch anh chưa nương tay bao giờ."

Ai cũng có nổi khổ của riêng mình, Dương Đế đồng cảm cho anh em dưới trướng, không có nghĩa gã lương thiện với kẻ thù.

Ít nhất thì sau khi biết được đám đàn em là người trần mắt thịt, gã không đối xử với bọn hắn như những cổ máy nữa.

Bạn đang đọc Gangster World: Ta Rút Ra Thí Thần Kiếm sáng tác bởi YếnThanhThiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YếnThanhThiên
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.