Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Sinh Tồn Ở Loạn Thế

Phiên bản Dịch · 1747 chữ

Đại Hạ, Ký Châu, thành Thạch Hỏa.

Hiện tại đã là tháng ba, nhưng khí trời vẫn còn chút lạnh lẽo.

Trên con phố tồi tàn, người qua lại ăn mặc giản dị, tiếng rao inh ỏi liên tục vang lên từ những sạp hàng rong hai bên đường, xen lẫn vào đó là âm thanh yếu ớt của mấy tên ăn mày.

...

Trong đám người, Trần Triệt khoác một bộ trường bào của thư sinh đã giặt đến mức bạc màu, tay xách theo một cái túi dược liệu, vội vã quay về nhà.

Thế giới này tà ma hoành hành, dân phong bưu hãn, hắn đã đến đây vài ngày, nhưng mỗi khi đi trên đường vẫn có cảm giác ớn lạnh.

Hắn là người xuyên không!

Xuyên vào một người cùng tên cùng họ với mình – Trần Triệt.

Trần Triệt ở thế giới này vừa tròn 19 tuổi, là một thư sinh.

Mười chín năm trước, phụ thân của hắn ta tiến kinh tham gia khoa khảo, một đi không trở lại.

Mẫu thân Vương Nhu một thân một mình nuôi hắn ta trưởng thành.

Cũng chính vì biết mẫu thân rất vất vả, nên từ khi còn nhỏ, Trần Triệt đã lập chí dùi mài kinh sử, hy vọng tương lai có thể theo đội ngũ tham gia khoa khảo mà tiến kinh, thuận tiện nghe ngóng tung tích phụ thân, cho mẫu thân một câu trả lời thỏa đáng.

Nhưng nào ngờ, ở kỳ thi huyện, hắn lại đụng phải chuyện gian lận, bị đánh rớt trong tiếc nuối.

Vì quá tức giận, nộ khí công tâm, Trần Triệt cứ thế bỏ mạng, lúc này, hắn mới có cơ hội chui chỗ trống.

...

Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều đã là quá khứ!

Hắn đã đến đây, cái gì mà tìm cha, rồi khoa khảo các thứ, tất cả đều không quan trọng.

Bây giờ hắn chỉ có một mục tiêu, đó chính là nhanh chóng kích hoạt thứ đang tồn tại trong trí óc và đã cùng xuyên đến đây với hắn. Có vẻ như đó là một cái plug-in có hình dáng như bình ngọc, và hắn có thể thu được một vài năng lực bảo mệnh từ nó.

Công năng cụ thể của cái bình ngọc kia còn chưa rõ, nhưng chỉ cần hắn uống vào các loại dược liệu thì sẽ có một phần năng lượng tiến vào bình ngọc.

Từ khi đến thế giới này, hắn vẫn luôn giả ốm, mẫu thân cũng đút thuốc cho hắn mỗi ngày.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại khái không quá 3, 4 ngày, bình ngọc sẽ tràn đầy, đến lúc đó, nói không chừng sẽ có sự biến đổi về chất.

Nhưng đêm qua, nhà có trộm đã khiến áp lực trong lòng hắn tăng gấp đôi.

Hắn không chờ nổi nữa.

Thế nên hôm nay hắn đã cầm theo hơn một nửa vốn riêng để đi mua dược liệu.

...

- Chỉ mong bình ngọc là một cái plug-in tốt…

Ôm kỳ vọng như vậy, bước chân Trần Triệt không khỏi nhanh hơn.

Nhà hắn nằm trong một con hẻm nhỏ đổ nát ở ngoại ô thành Thạch Hỏa, chỉ có 2 gian phòng thấp bé cùng một cái sân rộng chừng 10 mét vuông, hoàn cảnh cũng không tính là tốt.

Nhưng trong loạn thế, có một chỗ dung thân đã xem như không tệ rồi!

Về gần đến đầu hẻm, cảm giác lo âu trong lòng Trần Triệt mới dịu lại, tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên có ba người từ trong hẻm đi ra.

Một trong số đó là một người đàn ông độ khoảng 30 tuổi, khoác một thân võ phục màu đen, thân hình vạm vỡ, làn da ngăm đen. Người này chính là cậu của chủ nhân thân thể này – Vương Chấn.

Theo sau hắn ta là hai tên bộ khoái nha môn, bên hông có giắt theo đao.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tim Trần Triệt bỗng đập nhanh hơn.

Trước kia cậu vốn là lưu manh, sau lại gia nhập bang phái.

Thói đời lúc bấy giờ, bang phái báo thù là chuyện rất thường thấy.

Cho nên, vì không muốn liên lụy đến chị gái và cháu trai, ngày thường, cậu rất ít khi đến nhà hắn.

Nhưng hôm nay… đã xảy ra chuyện gì?

Cậu không chỉ xuất hiện gần nhà hắn, mà dường như còn bị quan phủ tróc nã.

Trần Triệt không kịp nghĩ nhiều, vội tiến lên dò hỏi:

- Cữu cữu… có chuyện gì thế?

Vương Chấn khá là bình tĩnh khi nhìn thấy Trần Triệt, hắn ta không vội trả lời, mà quay sang thì thầm vào tai bộ khoái bên cạnh điều gì đó, rồi mới kéo Tần Triệt sang một bên.

- Không có gì đâu, đâm một người mà thôi, vào đó ở một thời gian. Tuy nhiên, con cứ yên tâm, ta có quen biết, sẽ được thả ra sớm thôi!

Nói đến đây, Vương Chấn dừng lại, trong mắt hắn ta lóe lên một tia tàn nhẫn, lạnh giọng nói:

- Đáng tiếc, không giết chết được thằng ranh kia!

- Khoan đã! Cữu cữu… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Trần Triệt thấp giọng hỏi.

Tuy cậu rất ít khi ghé thăm, nhưng tình cảm với mẹ và hắn cực kỳ sâu nặng, ngày thường, không ít lần cậu lén chút giúp đỡ cô nhi quả phụ Trần gia bọn họ.

Vương Chấn trầm giọng nói:

- Không phải đêm qua nhà con có trộm à? Sau khi mẫu thân của con nói cho ta biết, ta đã dạo một vòng quanh nhà, không ngờ lại đụng mặt tên ranh Lưu A Cẩu kia!

- Lưu A Cẩu?

Trần Triệt cẩn thận nhớ lại, chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy người nọ trong ký ức của nguyên chủ.

Lưu A Cẩu là một tên ăn mày, từ nhỏ đã lăn lộn kiếm sống, hãm hại, lừa gạt, trộm cướp,… không có việc ác nào là hắn ta không làm.

Đại khái mấy năm trước, tên khốn kia lẻn vào nhà hắn ăn trộm, kết quả bị nguyên chủ bắt tại trận, đem giao cho quan phủ.

Sau đó, hình như hắn ta bị phán mấy năm khổ sai.

Nhẩm tính thời gian thì có lẽ năm nay đã mãn hạn.

Nguyên chủ nhớ rất kỹ, lúc bị quan phủ đưa đi, tên Lưu A Cẩu kia tỏ thái độ hung ác, liên tục uy hiếp, nói rằng nếu không thả hắn ta, chờ ngày hắn ta thoát ra, nhất định sẽ báo thù…

- Con nhớ rồi… đêm qua là hắn à? – Giọng Trần Triệt có hơi phức tạp.

Uy hiếp thì ai cũng nói được, nhưng ít có ai thật sự ra tay…

Ánh mắt Vương Chấn lạnh như băng, giọng hắn ta có hơi nặng nề:

- Sáng nay, lúc gặp được hắn, ánh mắt của hắn rất khác thường, ta đoán tám chín phần là hắn.

- Nếu ta đoán đúng, đêm qua hắn lẻn vào nhà là để trộm đá Liệt Dương.

- Trộm đá Liệt Dương?

Lòng Trần Triệt rét lạnh, càng nghĩ càng thấy sợ.

Đá Liệt Dương vốn là vật trừ tà thiết yếu của mỗi một hộ gia đình, nếu bị trộm mất thì nhà đó sẽ rất dễ bị tà ma xâm nhập.

Dựa theo luật pháp Đại Hạ, trộm đá Liệt Dương là trọng tội.

- Hắn muốn báo thù con… nên ta định xuống tay trước tránh mầm tai họa. Đáng tiếc, có lẽ tên nhóc kia đã học được không ít thứ hay ho ở trong lao, ta không giết được hắn, trái lại còn khiến người xung quanh phát hiện.

Vương Chấn lộ vẻ tiếc hận.

Trần Triệt im lặng không đáp.

Nhà có trộm, cậu phát hiện Lưu A Cẩu lảng vảng gần đó, chỉ một ánh mắt khác thường, cậu đã phán đoán hắn ta muốn trộm đá Liệt Dương để báo thù, hơn nữa còn quả quyết ra tay giết hắn ta.

Không có chứng cứ xác thực, tất cả chỉ dựa vào cảm giác, xuống tay trước tránh họa, không chừa đường lui.

Thoạt nhìn, làm vậy có hơi lỗ mãng…

Nhưng đây chính là đạo sinh tồn ở loạn thế!

Lúc này đây, trong lòng Trần Triệt vừa áp lực vừa phẫn nộ.

Hắn tự hỏi lúc trước, nguyên chủ giao Lưu A Cẩu cho quan phủ là sai à?

Nếu lúc đó tha hắn ta một mạng, ai biết hắn ta có được voi đòi tiên hay không?

Hay là nên nhắm một con mắt, mở một con mắt để hắn ta trộm?

Nhưng nếu làm vậy thì hắn và mẫu thân sẽ ăn cái gì?

Thế nên, bất kể có lựa chọn thế nào cũng đều không ổn.

Thói đời hiện tại, không thể nói lý được!

Thấy sắc mặt Trần Triệt nặng nề, Vương Chấn lại nói:

- Thằng ranh kia bị ta đâm một đao, bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không tìm hai mẹ con con gây rối… Nhưng đám ranh con tuổi này là âm ngoan và cay độc nhất, làm việc không có đường lui, đợi vết thương của hắn hồi phục, nói không chừng sẽ lại gây chuyện. Khoảng thời gian tới, hai mẹ con đừng ra ngoài nhiều, chờ ta về rồi tính tiếp.

Trần Triệt cúi đầu đáp một tiếng “Vâng”, sau đó tỏ vẻ áy náy, nói:

- Là do con liên lụy người…

Nghe vậy, Vương Chấn lộ vẻ kinh ngạc, sau đó vỗ vai hắn và nói:

- Nói gì đấy, ta là cậu của con mà, tuy nhiên, con đã thật sự trưởng thành, nếu là lúc trước, chắc chắn con sẽ đòi đi báo quan, vạch trần hắn ta, ha ha…

Vương Chấn bật cười vui vẻ, rồi quay sang nói với hai tên bổ khoái bên cạnh:

- Được rồi! Chúng ta đi!

- Con về đi, chăm sóc mẹ con cho tốt, con cũng không còn nhỏ nữa.

Trần Triệt khẽ gật đầu, nhưng hắn không lập tức đi vào hẻm, mà đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn hai bộ khoái dẫn cậu đi.

Đợi đến khi bóng dáng ba người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới siết chặt túi dược liệu trong tay, bước từng bước vào ngõ hẻm.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Yếu Mà! của Vũ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattieuhongtran
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.