Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên điên Tô Giang (2)

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Chương 23: Tên điên Tô Giang (2)

Hắn ta, một người đàn ông có uy danh hiển hách trong giới hắc đạo, lúc này lại bị một học sinh chĩa nòng súng lạnh như băng vào đầu, bản thân hắn còn chẳng có biện pháp nào.

Một lúc lâu sau, Tô Giang mới hít sâu một hơi, từ từ thả súng trong tay xuống.

Sau khi cân nhắc kỹ lợi hại, hắn quyết định bỏ qua cho Lâm Hối.

Thứ nhất, hắn không muốn giết người, dù đối phương là người trong hắc đạo.

Thứ hai, hắn cũng không muốn gặp phiền phức vì giết người, phải đối mặt với sự trả thù tới từ Lâm gia.

“Rắc rắc! Rắc rắc!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Giang hệt như ảo thuật gia, thành thạo lại nhanh chóng tách rời băng đạn trong súng, sau đó ném khẩu súng lục không có băng đạn kia cho Lâm Hối.

Súng lục vẽ ra một đường cong giữa không trung, chuẩn xác rơi xuống ngay bên chân Lâm Hối, còn phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy.

“Tao đã nói rồi, tao xuất hiện ở đây chỉ là ngoài ý muốn, tao không muốn tham gia vào chuyện giữa mấy gia tạo hắc đạo bọn mày.”

Tô Giang dừng một lát rồi mới nói tiếp:

“Hai phát súng hôm nay coi như một lời nhắc nhở, đừng tới gây sự với tao, tao cũng sẽ không chủ động trêu chọc bọn mày.”

Hắn lắc nhẹ băng đạn trong tay, đạn bên trong thuận theo động tác của hắn mà trượt ra ngoài, từng viên từng viên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mãi tới cuối cùng, chỉ còn lại đúng một viên đạn lẳng lặng nằm trong băng đạn.

Tô Giang vươn hai ngón tay ra kẹp lấy viên đạn kia, sau đó chậm rãi giơ lên trước mắt Lâm Hối.

“Nếu mày còn có ý định tìm tao trả thù…”

“Viên đạn này sẽ giúp mày nhìn thấy óc của chính mày!”

Mọi người chấn kinh trước hình ảnh trước mắt, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi đây là lời một học sinh có thể nói ra được.

Chỉ chớp mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng mà đè nén, phảng phất như ngay cả không khí cũng đọng lại.

Đây đã không thể tính là nhắc nhở nữa, nó là uy hiếp!

Tô Giang đang uy hiếp Lâm Hối, uy hiếp Lâm gia, một trong ba đại gia tộc hắc đạo Giang Đô thành!

“Tên nhóc này đúng là người điên…”

Lý Tài tự lẩm bẩm. Hắn ta đã không biết phải dùng từ ngữ nào khác để hình dung Tô Giang thời khắc này.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Giang đút viên đạn kia vào trong túi sau đó đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Đám nhân viên phục vụ rối rít nhường đường cho hắn, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.

Bọn họ đều biết, thiếu niên trông như bình thường trước mắt lại là một kẻ hung ác độc địa!

Sau khi Tô Giang rời đi, trong quán bar nổi lên một tràng cười lớn, hệt như dã thú ẩn nấp trong bóng tối.

“Ha ha ha… Ha ha ha ha…”

Tiếng cười của Lâm Hối dần to lên, vừa cười hắn ta vừa khom lưng nhặt khẩu súng lục Tô Giang đã ném tới ban nãy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân súng lạnh nư băng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị lại vặn vẹo.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn Lý Tài đang đứng bên cạnh, trong giọng nói lộ ra vài phần trêu tức:

“Lý Tài, người vừa rồi không phải người An gia các người đúng không?”

Lý Tài hơi do dự một chút mới nói: “Không tính là.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ này, trong mắt lộ ra vẻ hung ác độc địa và điên cuồng vô cùng.

Hắn ta nhìn cửa quán bar, chỗ đó đã không một bóng người từ lâu, nhưng tròng mắt Lâm Hối như có thể xuyên thấu thời không, nhìn thấy bóng lưng Tô Giang đang rời đi.

Lâm Hối tự lẩm bẩm: “Cho tao xem óc tao? Đúng là đủ thú vị.”

Dứt lời, hắn ta quay đầu nhìn về phía Lý Tài: “Mày nói xem, liệu sau này hắn có thể hối hận, hối hận vì hôm nay đã không giết tao không?”

Lý Tài im lặng không đáp.

Nhưng dường như Lâm Hối cũng không cần Lý Tài trả lời, hắn ta thản nhiên nói tiếp:

“Tao cá là hắn sẽ hối hận! Chắc chắn hắn sẽ hối hận, hối hận vì ngày hôm nay đã không giết tao!”

Dứt lời, Lâm Hối nghênh ngang rời đi. Mặt sẹo bị đánh ngã xuống đất đã đau tới ngất đi từ lâu, mà Lâm Hối thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt sẹo lấy một lần.

Cổ tay bị gãy, chân còn trúng đạn, cho dù mặt sẹo có thể chữa lành vết thương nhưng chắc chắn sức chiến đấu sẽ không còn được như trước kia nữa.

Người không có giá trị, Lâm gia không cần!

“Các người khiêng mặt sẹo đi rồi dọn dẹp chỗ này, hôm nay tạm thời không mở cửa buôn bán.”

Lý Tài vừa ra chỉ thị vừa nhìn theo bóng lưng Lâm Hối rời đi, chỉ thấy đau cả đầu.

Hắn ta phải nhanh chóng báo cáo tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây cho An Minh Kiệt biết, xem xem bọn họ có cần bảo vệ Tô Giang không.

Dưới cái nhìn của hắn ta, tất cả những gì Tô Giang thể hiển hôm nay đáng cho An gia bọn họ dốc toàn lực lôi kéo, cho dù không thành bạn cũng tuyệt đối không thể là địch!

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.