Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bá chủ hắc đạo

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Chương 21: Bá chủ hắc đạo

Mặt sẹo chỉ liếc qua Tô Giang, vẻ mặt bình thản, thậm chí có thể nói là thờ ơ.

Lâm Hối đánh giá Tô Giang, trong mắt đầy vẻ tò mò, phảng phất như vừa phát hiện ra thứ gì mới lạ.

“Đồng phục của trường Giang Nam? Học sinh?”

“Vào giờ này lại xuất hiện ở đây, là người của An gia các người?”

“Chưa từng nghe nói một đời trẻ tuổi An gia lại có người như vậy, đây là con riêng của gia chủ các người?”

Lâm Hối hỏi một đống câu, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tô Giang.

Tô Giang cũng ý thức được hình như mình gây chuyện lớn rồi.

Hắn nhìn Lý Tài với vẻ oán trách. Tôi còn cố tình ở trên lầu lâu một chút, thế mà anh còn chưa đuổi đối phương đi?

“Cái kia… tôi chỉ đi ngang qua thôi, mọi người cứ tiếp tục đi.” Tô Giang mỉm cười xấu hổ, cúi người gật đầu tính đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Lâm Hối, Lâm Hối đứng bất động, chỉ nhẹ giọng hô một tiếng: “Mặt sẹo.”

“Răng rắc!”

“Dừng tay!”

Súng đã lên nòng, họng súng đen ngòm đột ngột xuất hiện trước mặt Tô Giang.

Đây không phải cái súng đồ chơi của Lý Tài ban nãy, nó có đạn thật.

“Lâm Hối, mày muốn làm gì?” Lý Tài hét to một tiếng. Vừa nãy hắn ta rất sợ mặt sẹo không nói hai lời trực tiếp nổ súng.

Hắn ta thì không ảnh hưởng gì, chủ yếu là không biết phải báo cáo thế nào với An Nhu và An Minh Kiệt.

Hơn nữa, đối phương dám giết người ở quán bar của An gia, ngay trước mặt Lý Tài hắn ta, chẳng khác gì đang tát thẳng lên mặt An gia.

Lâm Hối thấy Lý Tài căng thẳng như vậy lại càng hưng phấn hơn, hắn ta cũng càng thêm chắc chắn Tô Giang có thân phận đặc biệt.

【 Keng! Kí chủ kích khởi nhiệm vụ, mời kí chủ dựa vào thực lực và can đảm khí phách của bản thân để thoát khỏi hiểm cảnh! 】

【 Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được khen thưởng, thất bại sẽ bị trừng phạt! 】

Trong đầu truyền tới giọng nói của hệ thống, nhưng mặt Tô Giang không chút biểu cảm. Cho dù không có hệ thống, hắn cũng không định cụp đuôi xám xịt rời đi.

Bị người ta liên tục chĩa súng vào đầu như vậy, Tô Giang cực kỳ chán ghét cảm giác này.

Lý Tài thì cũng thôi, súng của hắn ta không lên đạn, bản thân hắn ta cũng không có ác ý gì với hắn, lại thêm hắn với An Nhu còn có quan hệ thân thiết…

Nhưng mày chỉ là một tên mặt sẹo, dựa vào cái gì mà dám chĩa súng vào đầu tao?

“Lâm Hối, để hắn đi đi, hắn không phải người An gia, chỉ là học sinh mà thôi.”

Ánh mắt Lý Tài rất nặng nề, hắn ta cũng không dám đánh cược tính mạng của Tô Giang.

Lâm Hối là người không ai có thể đoán được hành động của hắn ta, mà hành động của hắn ta vẫn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta cảm thấy kinh sợ.

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân trọng yếu khiến Lâm gia có thể phát triển nhanh như vậy.

Lâm Hối không để ý tới Lý Tài, hắn ta xoay người nhìn về phía bóng lưng Tô Giang, nói:

“Anh bạn, đừng đi vội thế, chúng ta tâm sự chút đi?”

Giọng điệu như đang thương lượng nhưng Tô Giang lại nghe ra trong giọng hắn ta không hề có ý thương lượng gì hết.

Tô Giang không đáp lại Lâm Hối mà ngẩng đầu lên, hắn cao 1m8, chiều cao không lệch mấy so với mặt sẹo, đôi mắt lạnh như bằng nhìn chằm chằm mặt sẹo.

“Tao ghét bị người khác chĩa súng vào đầu.” Giọng của Tô Giang rất trầm thấp.

Mặt sẹo nghe xong lại nhếch môi cười khinh bỉ, trong mắt đầy vẻ trêu tức: “Ha, vậy mày định làm sao? Phản kháng sao?”

Hắn ta cũng không đặt Tô Giang trong lòng. Suy cho cùng, trong mắt hắn ta, Tô Giang cũng chỉ là một thiếu niên bình thường thôi.

Tô Giang hít sâu một hơi, hệt như đang cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân.

Sau đó hắn chậm rãi xoay người, vừa xoay người vừa trả lời Lâm Hối: “Tâm sự? Mày muốn tâm sự chuyện gì?"

Vào lúc Tô Giang xoay được nửa người, cơ bắp khắp người hắn chợt căng chặt, hệt như con báo săn đang tìm kiếm thời cơ xuất kích.

Đột nhiên, Tô Giang ngồi xổm xuống, thân thể nhanh như chớp khiến họng súng đang nhắm thẳng vào hắn đột ngột mất mục tiêu.

Mặt sẹo sửng sốt, hắn ta không ngờ Tô Giang còn dám phản kháng thật, cho nên bị Tô Giang chớp được thời cơ.

Mặt sẹo phản ứng rất nhanh. Hắn ta đang muốn nhắm họng súng về phía Tô Giang thêm lần nữa, nhưng đột nhiên hắn ta cảm giác được chỗ cổ tay truyền tới cảm giác đau đớn, phảng phất như bị kìm sắt kẹp chặt.

Một giây sau, cổ tay hắn ta bị Tô Giang bẻ gãy, súng lục cũng tuột tay rơi xuống đất. Tô Giang nhanh tay nhanh mắt vững vàng chộp lấy khẩu súng lục vừa rơi xuống.

Sau đó hắn không chút do dự, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, quyết đoán nhắm ngay bắp đùi mặt thẹo bóp cò.

“Đoàng!”

Một tiếng súng đinh tai nhức óc quanh quẩn nơi này.

“A!”

Nương theo tiếng súng là tiếng hét thảm của mặt sẹo. Cảm giác đau nhức vì cổ tay bị bẻ gãy lại thêm bắp đùi trúng một viên đạn, cho dù hắn ta có giỏi nhẫn nhịn tới mức nào, lúc này cũng chỉ có thể ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.