Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh không dám giết tôi

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Chương 18: Anh không dám giết tôi

Nhưng từ đầu tới cuối, Tô Giang vẫn luôn bình tĩnh lạ thường, điều này khiến Lý Tài cảm thấy hơi tò mò về người trẻ tuổi trước mắt.

“Sao phải sợ? Anh cũng sẽ không nổ súng.”

Tô Giang vừa nói vừa lấy bát mì lạnh nướng bên cạnh tới, thong thả ăn.

“A? Sao cậu dám khẳng định tôi sẽ không nổ súng?”

“Bởi anh chẳng có lý do gì để giết tôi cả. Hơn nữa nếu anh muốn giết tôi thật đã không dẫn tôi tới đây, không cần phải làm vậy.”

“Nếu tôi muốn dẫn cậu tới đây rồi mới lặng lẽ giết cậu thì sao?”

“Vậy tôi chỉ có thể nói anh bị thần kinh.”

Tô Giang nói mà không khách sáo chút nào. Hiện tại hắn có oán khí rất lớn với cái người tên Lý Tài này.

Lý Tài nghe thấy Tô Giang mắng mình không chỉ không tức giận, còn bật cười thành tiếng.

“Tại sao?”

“Thứ nhất, tôi là học sinh xếp hạng đầu trong trường, là người có hi vọng thi đậu trạng nguyên nhất, nếu tôi chết một cách không rõ ràng, chắc chắn phía trường học sẽ điều tra tới cùng.”

“Thứ hai, tôi với An gia mấy người cũng không có tử thù gì, anh tìm tôi chắc chắn là vì chuyện của An Nhu hôm qua.”

“Vậy hẳn anh cũng biết, hôm qua có thể tính là tôi đã cứu mạng đại tiểu thư nhà anh, huống gì ngày mai anh trai An Nhu còn muốn gặp tôi, cho nên có cho anh 100 lá gan anh cũng không dám giết tôi.”

“Thứ ba, anh uy hiếp tôi suốt quãng đường tới đây, tuy mặt ngoài không nhìn ra tôi đang bị uy hiếp, nhưng dọc theo đường tới đây có camera giám sát, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ là đối tượng tình nghi hàng dầu.”

Tô Giang nói xong lại hơi ngừng động tác ăn mì, ngẩng đầu, nhìn Lý Tài với vẻ sâu xa:

“Chỉ dựa vào ba điểm này thôi đã đủ để anh ngừng động tác chĩa súng vào tôi. Anh dám nổ súng sao?”

“Thậm chí tôi còn dám đánh cược, trong súng của anh không có đạn.”

“Bởi nếu lúc đi trên đường tôi có hành động đột ngột gì đó, dưới điều kiện tiên quyết là anh không dám giết tôi lại bị người ta phát hiện anh giấu súng trái phép, anh không chỉ gặp nạn mà còn có thể khiến An gia bị liên lụy.”

Lý Tài nghe vậy lại cúi người xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Giang.

Bỗng nhiên, hắn ta nhắm ngay súng vào đầu Tô Giang, không chút do dự bóp cò.

Đôi mắt Tô Giang không chớp lấy một lần, còn cười cười nhìn chằm chằm nòng súng.

“Cạch cạch!”

Đúng như Tô Giang nói, trong súng không có đạn.

“Ha ha ha, ha ha ha…”

Lý Tài chợt cười to rồi tiện thể ném súng đi, móc một cái di động từ trong lòng ra. Di động biểu hiện hắn ta đang trò chuyện với người nào đó.

“Cậu cũng nghe được rồi, tên nhóc này quá cơ trí, tôi cũng chỉ có thể thử cậu ta tới nước này.”

“Ừm, khổ cực rồi.”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của An Minh Kiệt, ngay sau đó, cuộc gọi bị kết thúc.

Lý Tài cất di động vào trong túi lại, mắt nhìn về phía Tô Giang, gương mặt Lý Tài không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa mà thay vào đó là ý cười khen ngợi.

Lúc đầu, dựa theo cách nói của An Minh Kiệt hôm qua, hắn ta vốn định đánh tên nhóc này nửa sống nửa chết rồi dẫn về.

Nhưng vì nghe được báo cáo từ vệ sĩ của An Nhu nên An Minh Kiệt đã đổi ý.

An Minh Kiệt kêu Lý Tài tới thử thăm dò Tô Giang trước, xem tới cùng người trẻ tuổi này thế nào, có đặc biệt giống như vệ sĩ nói thật không.

“Khá lắm nhóc con, tuổi còn trẻ đã nhanh nhạy tới thế, chẳng trách có thể đánh bại tính khí đại tiểu thư của con bé An Nhu kia.”

Tô Giang đáp lại Lý Tài bằng một nụ cười công nghiệp. Ăn xong miếng mì cuối cùng rồi, hắn tiện tay rút khăn giấy ngay bên cạnh tới lau miệng.

“Cho nên, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”

“Đừng nha, hiếm có cơ hội, tâm sự chút đi. Có thể nói tôi nhìn thấy quá trình con bé An Nhu trưởng thành, tôi cũng có thể tính là anh trai của con bé.”

“Ai… Tôi với An Nhu không có gì hết thật.”

Tô Giang chẳng còn gì để nói nữa. Sao hắn cứ cảm giác như mọi người đều cho rằng hắn với An Nhu đã thành một đôi vậy?

Sớm biết tiếp sau sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy, lúc đầu hắn đã không thổ lộ với cô.

Để hệ thống gạt bỏ mình luôn đi cho xong!

Cẩu hệ thống, tất cả đều là lỗi của mày!

Lý Tài lại không tin. Hôm qua hắn ta nghe An Minh Kiệt nói An Nhu với tên nhóc này còn từng ôm nhau rồi, lại còn thổ lộ nữa!

An Nhu là người như thế nào, cả hắn ta với An Minh Kiệt đều hiểu rõ, từ nhỏ tới lớn con bé còn chưa nắm tay nam sinh lần nào, càng đừng nói tới ôm nam sinh.

“Nhóc con, cậu nói vậy là không muốn chịu trách nhiệm?”

Chỉ chớp mắt, ánh mắt Lý Tài đã trở nên nguy hiểm. Hắn ta cũng không ngại dạy dỗ cái tên nhóc thúi không biết trời cao đất dày này một trận.

Hắn ta thừa nhận Tô Giang rất thông minh, nhưng chỉ thông minh thôi chưa đủ để lăn lộn ở Giang Đô thành này.

Tô Giang nghe vậy lập tức ngụy biện: “Cái gì gọi là không chịu trách nhiệm? Tôi chỉ mới ôm cậu ấy một chút…”

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.