Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió mì lạnh nướng (2)

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Chương 17: Sóng gió mì lạnh nướng (2)

Tô Giang vừa đi vừa nghe.

“Con trai, tan học rồi đúng không?”

“Sao vậy?”

“Tên nhóc con khá thật, hôm qua khi chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại cho cha cha còn không dám tin tưởng, dám thổ lộ ngay trước lớp, đúng là có phong phạm của cha năm đó!”

Tô Giang ôm trán, trong lòng thật sự cảm thấy cạn lời. Lão Trương thật sự mách với phụ huynh sao?

“Rồi thế nào? Cô gái kia có đồng ý không?”

“Cha, chuyện kia chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Mặc kệ là hiểu lầm hay không hiểu lầm, người ta có đồng ý không?”

“… Hẳn là không đâu?”

Tô Giang hồi tưởng lại, dường như An Nhu không cho hắn một câu trả lời rõ ràng, nhưng hẳn là có ý cự tuyệt nhỉ?

“Cái gì gọi là hẳn là? Có thì có, không thì không, tên nhóc con làm việc sao lề mề dây dưa quá vậy?”

“Cha, cha còn chuyện gì khác không?”

“Không còn, đúng là chẳng thú vị, cha còn muốn hóng hớt thêm chút từ chỗ còn đây, đúng là không có chút phong phạm của cha năm đó, tắt đây!”

“Tút tút tút…”

Tô Giang hít sâu một hơi. Hắn tự nhận mình sống đã có thể tính là tươi mát thoát tục so với bạn cùng lứa, nhưng không ngờ tới, thanh xuất vu lam, cuối cùng vẫn không thể thắng nổi lam.

Nhưng việc đã tới nước này, thôi đi ăn cơm trước đi.

“Ông chủ, cho một phần mì lạnh nướng thật lớn.”

“Được rồi!”

Tô Giang mặt không biểu cảm lướt di động, chờ ông chủ làm mì lạnh nướng cho mình.

“Ông chủ, cho tôi một phần nữa, giống với hắn.”

“Được rồi, chờ một lát.”

Lúc này, có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Tô Giang, cũng gọi một phần mì lạnh nướng.

Tô Giang liếc nhìn người đàn ông, cũng không để ý nhiều.

Nhưng một giây sau, người đàn ông tới gần Tô Giang, một góc quần áo nhô lên chĩa vào lưng Tô Giang, miệng nói nhỏ:

“Đừng nhúc nhích, thứ đang đè mày chính là súng, nếu mày lộn xộn, đừng trách nó cướp cò.”

Tô Giang nhíu mày lại, hít sâu một hơi, cố khiến mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn có kỹ năng tinh thông súng ống, cũng có thể cảm giác được, người đàn ông kia không nói láo, đối phương đang cầm một khẩu súng chĩa vào mình thật.

“Mày là ai? An gia? Hay là Lâm gia?”

“Đoán được? Tao là Lý Tài, là người An gia, nhưng thật đáng kinh ngạc, sao mày lại đoán tao là người Lâm gia?”

“Sáng sớm nay mới vừa đánh người Lâm gia.”

“Vậy thì hợp lý rồi.”

Hai người cứ nói chuyện với nhau như thế, mà ông chủ tiệm mì lạnh nướng cũng không phát hiện có điểm gì không đúng, còn đang làm mì lạnh nướng cho hai người.

“Nhiều người mắt tạp, mày cũng dám nổ súng?”

“Mày cứ thử xem.”

Tô Giang lập tức ngậm miệng, hắn cũng không dám thử.

“Hai vị, mì lạnh nướng của hai vị xong rồi đây.”

“Đều cho hắn, hắn trả tiền.” Lý Tài mỉm cười nhìn ông chủ, lại đưa mắt ra hiệu để ông chủ đưa cả hai phần mì lạnh nướng cho Tô Giang.

“Đm!”

Tô Giang vừa trả tiền vừa mắng thầm trong lòng, gia tộc hắc đạo các ngươi còn chẳng trả nổi tiền mua một bát mì lạnh nướng?

Lý Tài đúng không? Khoản nợ này tao nhớ kỹ rồi!

“Phía trước quẹo phải có một quán bar, sau khi đi vào trực tiếp lên tầng hai.”

“Tao biết mày có thân thủ không tệ, nhưng hi vọng mày có tin tưởng, thân thủ của tao cũng rất tốt.”

“Hơn nữa súng đã lên nòng, bên trong có đạn thật, mày không cần nghi ngờ.”

Tô Giang bưng hai phần mì lạnh nướng đi phía trước, Lý Tài dính sát sau lưng Tô Giang, lạnh nhạt hạ chỉ lệnh.

Chỉ là hai người đi rất chậm rất chậm, thu hút sự chú ý của không ít người đi đường.

“Đúng, là ở trong này, đi vào.”

Tô Giang nghe Lý Tài chỉ dẫn, ngẩng đầu liếc qua.

“Tiểu Miên Dạ”, đây là tên quán bar.

Đẩy cửa ra, một phục vụ đâm đầu đi tới.

“Xin lỗi anh, hiện tại còn chưa tới giờ mở cửa… A… Lý ca?”

Hiển nhiên phục vụ này cũng là thành viên An gia, vừa liếc mắt đã nhận ra Lý Tài.

“Không có gì, lo việc của cậu đi, tôi dẫn cậu ta lên tầng hai.”

“Vâng Lý ca.”

Dưới sự hiếp bức của Lý Tài, Tô Giang bước từng bước lên lầu.

“Đi vào gian phòng thứ hai bên trái.”

Tô Giang nghe theo. Hắn mở cửa ra, trong phòng được bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế sofa.

“Ngồi đi.”

Lý Tài đẩy Tô Giang một cái, sau đó tự mình ngồi xuống sofa trước, cũng quang minh chính đại lấy súng lục từ trong lòng ra, không chút cố kị chĩa súng nhào Tô Giang.

Tô Giang đặt mì lạnh nướng lên bàn rồi đi tới ghế sofa đối diện Lý Tài, trực tiếp ngồi xuống, mặt không biểu cảm nhìn họng súng đen ngòm.

Lúc này hắn mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá Lý Tài.

Gương mặt như đao gạt, da hơi đen một chút, hẳn là do bị nắng chiếu quanh năm, tóc là kiểu tóc ngắn mát mẻ, ánh mắt sáng, có thần.

Tô Giang vẫn luôn cảm thấy chắc chắn Lý Tài đã từng nhập ngũ, hơn nữa thời gian nhập ngũ còn không ngắn.

“Hình như cậu không sợ chút nào?” Lý Tài thấy Tô Giang đánh giá mình, không hỏi hiếu kỳ.

Người bình thường gặp phải tình huống như vậy, dù không tới mức bị dọa tới đái ra, nhưng tối thiểu cũng phải khiếp đảm run rẩy, càng đừng nói tới Tô Giang chỉ là học sinh cấp ba.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.