Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệt mỏi, hủy diệt đi (2)

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Chương 15: Mệt mỏi, hủy diệt đi (2)

Mặt mũi Tô Giang tràn đầy bất đắc dĩ. Cậu ta thật sự không quan tâm mình có thể thi được trạng nguyên hay không, chỉ cần thi đậu vào một trường đại học thôi không được ư?

Cần gì phải rườm rà quá vậy?

Đương nhiên, không thể nói mấy lời này cho lão Trương nghe được.

“Yên tâm đi thầy Trương, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới!”

“Danh hiệu trạng nguyên, không phải của em còn có thể là của ai!”

Vẻ mặt Tô Giang rất trịnh trọng, giọng điệu cũng thành khẩn không gì sánh được.

Lão Trương nghe xong cũng yên tâm phần nào, lại thuyết giáo thêm một phen nữa rồi mới cho Tô Giang trở về.

Trở lại chỗ ngồi quen thuộc, Tô Giang ngả đầu nằm ngủ.

Trạng nguyên là thứ gì?

Không biết, không quen.

“Này này này, lão Tô, cậu đừng ngủ vội.”

Vương Tử Dương đẩy Tô Giang một cái, vội vàng nói:

“Ngày mai là thứ bảy, mình đặt năm ghế liền trong quán cà phê internet rồi, cậu đừng có cho mình leo cây nha, mình còn đang chờ cậu dẫn mình bay đây!”

Tô Giang vừa nghe thấy việc này đã gật đầu nhẹ, cho đối phương một thủ thế ok rồi tiếp tục ngả đầu ngủ.

Hai phút sau, khi Tô Giang sắp tiến vào mộng đẹp rồi, bỗng nhiên cảm thấy có người chọc chọc vào cánh tay mình.

Tô Giang còn tưởng lại là Vương Tử Dương tìm mình, bực bội ngẩng đầu.

“Vương Tử Dương, có chuyện gì cậu không thể nói một lần luôn đi…”

Mới nói được phân nửa, giọng nói đã im bặt.

Vương Tử Dương ngồi bên cạnh nhìn Tô Giang với ánh mắt vô tội, mà một bên khác, An Nhu đang thò một ngón tay ra chọc nhẹ vào tay hắn.

“A… An Nhu, cậu có việc gì ư?”

An Nhu rụt bàn tay nhỏ về, cô cũng không nhìn Tô Giang mà nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên, nói nhỏ:

“Cái kia… ngày mai cậu có rảnh không?”

Tô Giang nghe vậy lại quay đầu nhìn Vương Tử Dương, ngừng một lát rồi mới quay đầu về nhìn An Nhu.

“Có rảnh nha, ngày mai mình chẳng có kế hoạch gì hết.”

Vương Tử Dương: “???”

Không phải chứ? Còn tôi thì sao?

Mẹ nó, có phải cậu không coi tôi là người không?

Vương Tử Dương vừa há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh gì.

Thôi quên đi, hạnh phúc cả đời của anh em vẫn quan trọng hơn!

Vương Tử Dương quay người qua, yên lặng hủy 5 ghế liền ở quán cà phê internet.

An Nhu nghe vậy lại gật đầu nhẹ, đỏ mặt nói: “Vậy ngày mai cậu theo mình tới một chỗ.”

“Đi đâu?”

“Về nhà mình một chuyến.”

“Phụt!” Tô Giang còn chưa lên tiếng, Vương Tử Dương đang uống nước đã trực tiếp phun hết ra.

Sau đó hắn ta quay đầu qua, nhìn Tô Giang với vẻ khiếp sợ.

Không phải chứ đại ca?

Có phải tiến độ của hai người hơi nhanh rồi không?

Hôm qua mới vừa thổ lộ xong, ngày mai đã đi gặp phụ huynh?

Vương Tử Dương lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái lên với Tô Giang. May mà hiện tại đang lúc nghỉ hết tiết, đám bạn trước sau phải trái đều ra ngoài thông khí rồi.

Nếu không, tin tức này lại thành tin hot!

Tô Giang nhìn thấy Vương Tử Dương dựng thẳng ngón tay cái lên với mình, khóe miệng co giật.

Người anh em, cậu chỉ thấy cô ấy muốn tôi theo cô ấy về nhà mà không biết tình huống nhà cô ấy là như thế nào!

Gia tộc hắc đạo đó người anh em!

Chỉ chớp mắt Tô Giang đã thấy hối hận.

“Kia… Cái kia… Mình chợt nhớ tới, hình như vừa rồi Vương Tử Dương có hẹn mình mai ra ngoài, đúng không Vương Tử Dương?”

Anh em, cứu mạng!

An Nhu nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía Vương Tử Dương, mang theo vài phần nghi ngờ.

Vương Tử Dương thấy thế, quả quyết lắc đầu: “Lão Tô à, ngày mai mình cũng có việc, thôi chúng ta hẹn ngày khác đi.”

ĐCM cậu Vương Tử Dương!

Lúc này Tô Giang đã hận không thể bóp chết tên khốn nạn này!

“Vậy là tốt rồi. Ngày mai cậu chờ tin nhắn của mình, mình tới đón cậu!” An Nhu nghe vậy lại mỉm cười với Tô Giang, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Cô cũng không muốn dẫn Tô Giang về nhà, nhưng sáng nay anh cô đã gửi tin nhắn tới, giọng điệu rất nghiêm khắc, kêu cô ngày mai nhất định phải dẫn Tô Giang tới trước mặt anh ấy.

Đương nhiên không phải An Nhu sợ anh trai mình, cô chỉ sợ mình không làm theo ý anh trai sẽ làm anh ấy tổn thương thôi.

Cô tuyệt đối không phải người sẽ sợ anh trai đâu!

“Vương Tử Dương, mình muốn bóp chết cậu!”

“Tại sao? Mình đang giúp cậu mà? Coi đi, cơ hội tốt tới mức nào!”

“Tốt cái cm cậu, cậu có biết tới đó có thể sẽ chết người không!”

“Nào có khoa trương tới vậy? Chỉ là đi gặp phụ huynh thôi, An Nhu tốt thật sự, rất xứng với cậu!”

“…”

Tô Giang tuyệt vọng ụp mặt xuống bàn, lòng như tro tàn. Có người anh em ngu như Vương Tử Dương đúng là bất hạnh lớn nhất cuộc đời hắn.

Thôi quên đi, ngày mai vẫn nên tìm cơ hội cho An Nhu leo cây đi.

Gia tộc hắc đạo… Hắn thật sự không dám đi nha.

Cho dù có kỹ năng tinh thông cách đấu, nhưng đối diện với một gia tộc có thế lực khổng lồ như vậy, mình đi khác gì tự tìm đường chết!

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.