Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệt mỏi, hủy diệt đi

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Chương 14: Mệt mỏi, hủy diệt đi

“Cái gì gọi là cho tao 1000? Rõ ràng là mày cướp 5000 của người ta! Vậy mà mày nói chuyện cứ như tao cướp của mày vậy!”

Tóc vàng đang che bộ vị bị đá, vừa nghe thấy thế, hắn ta suýt thì phun ra một ngụm máu.

Mẹ nó, chẳng phải mày đang cướp đoạt hay sao?!

“Người anh em, mày phải nghĩ cho kỹ, bọn tao là người Lâm gia Giang Đô thành!”

Tên tóc vàng bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi Lâm gia ra. Tuy hắn ta chỉ là một tên côn đồ ở tầng dưới chót nhất của Lâm gia, nhưng lúc này hắn ta chỉ còn cách cáo mượn oai hùm, ý đồ dọa Tô Giang sợ.

Ai ngờ, Tô Giang nghe thấy Lâm gia xong lại chẳng có chút phản ứng nào. Hắn hơi nghiêng đầu, bước từng bước đi tới gần tên tóc vàng.

Lâm gia?

Không quen, chưa từng nghe thấy bao giờ.

“Khoan khoan…”

“Đại ca, em đưa, em đưa 5000 đồng kia!”

Tóc vàng thấy thế chỉ có thể chịu thua, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tô Giang nghe vậy nhướng mày: “Cái gì gọi là đưa? Phải gọi là trả!”

Tóc vàng lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, trả, trả tiền!”

Dứt lời, hắn ta lập tức lấy di động ra, chuyển cho Tô Giang 5000 đồng.

Sau đó, dưới ánh mắt ra hiệu của Tô Giang, tóc vàng vội vã dẫn theo đàn em chật vật chạy đi.

“Này, chuyển 2000 cho cậu, tự tới bệnh viện khám đi.”

“Không không không, đại ca, em chỉ đưa cho bọn chúng có 800 thật.”

“Nghe tôi, lấy nhiều một chút coi như tiền thuốc men bọn chúng cho cậu, đừng nói nhảm.”

Tô Giang cũng lười nói lắm với tên này, sau khi chuyển tiền xong, tự hắn bước ra khỏi hẻm.

Học sinh gầy yếu nhìn theo bóng lưng Tô Giang, trong mắt đầy vẻ cảm kích, còn cúi người thật sâu.

【 Keng! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được khen thưởng ngẫu nhiên! 】

【 Đang trong quá trình rút thưởng ngẫu nhiên… 】

【 Chúc mừng kí chủ nhận được kỹ năng đê giai ---- Thông linh với động vật! 】

“Thông linh với động vật? Đây là kỹ năng gì vậy?” Tô Giang vừa đi vừa tự hỏi trong đầu.

【 Nói một cách đơn giản, động vật sẽ thích thân cận ngươi 】

“… Hết rồi?”

【 Hết rồi 】

“ĐM!”

Đúng là kỹ năng đê giai thật, chẳng có tác dụng cái trứng gì.

Còn chẳng bằng tinh thông cách đấu.

Nhưng trận đánh vằ rồi cũng làm Tô Giang biết được, tinh thông cách đấu cũng không phải vặn năng.

Hắn biết kỹ xảo cận chiến, nhưng dựa vào tố chất thân thể của hắn lúc này, còn chưa đủ để hắn phát huy hoàn mỹ tác dụng của kỹ năng tinh thông cách đấu.

Chỉ mới đánh một hồi, Tô Giang đã thở hổn hển.

“Thể lực và thân thể không chịu nổi…” Tô Giang hơi nhíu mày, đây là vấn đề không nhỏ với hắn.

Cũng không biết hệ thống có kỹ năng gì trên phương diện này không.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Giang lại đi trễ.

“Cậu xuống cuối lớp đứng cho tôi!”

Hết lần này tới lần khác, tiết đầu tiên lại là tiết của lão Trương. Tô Giang sờ mũi, hậm hực chạy xuống phía cuối lớp đứng.

Trong quá trình này, Tô Giang với An Nhu ngồi bàn đầu liếc nhau một cái, sau đó cả hai người không hẹn mà cùng dịch tầm mắt đi.

Tô Giang cầm sách toán đứng ở hàng cuối cùng, cơn buồn ngủ lại ập tới.

Hắn tìm một tư thế thoải mái, cầm sách che chắn mặt sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trước kia đương nhiên hắn sẽ không có được thần kỹ ngủ đứng thế này, nhưng hiện tại hắn đã có năng lực để làm như thế.

Một like cho tinh thông cách đấu!

Đương nhiên lão Trương cũng không thể nào ngờ tới, Tô Giang đã bị phạt đứng còn có thể ngủ, cho nên lão tiếp tục giảng bài ở trên bục.

Mãi tới khi hết tiết cũng không phát hiện Tô Giang đã ngủ.

“Tô Giang, tới phòng làm việc của tôi đi!”

Tô Giang bị đánh thức, hơi bất đắc dĩ. Hai ngày nay mỗi ngày lão Trương đều cản trở hắn trò chuyện với chăn giường.

Hắn trở về chỗ ngồi, vươn tay về phía Vương Tử Dương, Vương Tử Dương hiểu được ý hắn, trực tiếp lấy bản kiểm điểm bản thân đã viết xong từ lâu rồi ra.

Tô Giang nhìn thoáng qua, viết cũng quy củ, không hố mình.

Hắn cúi đầu đi theo sau lưng lão Trương. Tới căn phòng làm việc quen thuộc rồi, Tô Giang mới ngoan ngoãn nộp bản kiểm điểm lên.

Lão Trương nhận lấy xong đặt bên bàn, cũng chẳng thèm liếc lấy một lần.

“Tô Giang, sắp tới kỳ thi đại học rồi, em không thể tiếp tục sao nhãng như thế nữa!”

Tô Giang gật đầu: “Thầy Trương cứ yên tâm, em sẽ thi đậu đại học Giang Nam.”

Thầy Trương nghe vậy, khóe miệng giật giật.

Cậu có thể thi đậu đại học Giang Nam hay không, ông đây còn không rõ ràng hay sao?

Nhưng thứ trường học muốn không phải là đại học Giang Nam, mà là trạng nguyên!

“Nếu chỉ là thi đại học Giang Nam còn cần em sao? Trên bảng xếp hạng bên ngoài, tùy tiện túm lấy một người thôi, có ai mà không thi nổi đại học Giang Nam?”

“Tô Giang, em đừng có giả vờ ngu ngốc, em nhất định phải lấy được danh hiệu trạng nguyên kỳ thi đại học năm nay!”

Giọng điệu của thầy Trương trịnh trọng vô cùng. Trường trung học phổ thông số 3 có thể một bước lên trời hay không, còn phải nhìn xem Tô Giang có thể lấy được danh hiệu trạng nguyên hay không.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.