Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các người làm lưu manh không hề có nguyên tắc sao?

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Chương 13: Các người làm lưu manh không hề có nguyên tắc sao?

“Nhanh lên, đừng có lề mề nữa! Dáng vẻ lề mà lề mề của mày khiến người ta tức giận!”

Thanh niên tóc vàng cầm đầu hơi nhếch khóe môi lên cười giễu cợt. Hắn ta hơi nghiêng đầu, tay siết chặt cổ áo học sinh gầy yếu, trong mắt đầy vẻ hung lệ.

“Thu chút phí bảo kê thôi sao phải lề mề như thế? Chẳng phải hai hôm trước mày nộp rất sảng khoái à? Sao? Hôm nay mày muốn trốn nợ?”

Trong giọng nói của thanh niên tóc vàng lộ ra vài phần khinh miệt.

“Tôi… tôi không có tiền để nộp nữa rồi!” Khóe môi học sinh gầy yếu run rẩy, giọng nói nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.

“Tôi đã đưa hết tiền sinh hoạt của tôi tháng này cho mấy người rồi.”

Tóc vàng nghe vậy lại cười khinh thường: “Đó là chuyện của mày, tao chỉ cần tiền!”

Dứt lời, hắn ta thả tên gầy yếu ra, lùi về sau một bước.

Mấy tên đàn em ngầm hiểu, lập tức vây lên, chuẩn bị cho học sinh kia một bài học.

Mắt thấy nắm đấm cú đá của đối phương sắp rơi xuống người mình, học sinh gầy yếu tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

“Này mấy người kia, không ngại cho tao làm phiền chút chứ?”

Một giọng nói lười biếng xen lẫn bất đắc dĩ truyền tới hấp dẫn lực chú ý của đám người, đám người dừng tay lại.

Tóc vàng nhướng mày, men theo giọng nói quay đầu nhìn ra, thấy được một tên mặt trắng đẹp trai tới mức nhân thần công phẫn. Đối phương vừa cắn bánh bao vừa thờ ơ đi về phía bên này.

Tô Giang vừa ăn bánh bao vừa nói: “Nếu bọn mày đánh hắn, tao sẽ gặp phiền toái lớn.”

Nếu để bọn hắn đánh trúng học sinh kia, dù chỉ là một đấm thôi, hệ thống cũng sẽ phán thành hắn không cứu được người, thế thì xong đời.

“Nhóc con, mày còn muốn làm anh hùng?” Tóc vàng cười nhếch môi, trông rất tàn nhẫn:

“Tao thích nhất là loại học sinh ngoan tự xưng mình chính nghĩa như mày!”

“Khi bắt nạt bọn mày, tao lại càng thấy thoải mái!”

Tô Giang nghe vậy lại thờ ơ gật đầu. Ăn xong miếng bánh bao cuối cùng rồi, hắn lại nhìn quanh nhưng không tìm thấy thùng rác.

Suy nghĩ một lát, hắn tiện tay ném bịch nilon đi.

“Nhanh lên, tao sắp trễ học rồi.”

Nói xong, Tô Giang còn giơ ngón giữa lên với tên tóc vàng.

Hành động này của hắn hoàn toàn chọc giận tên tóc vàng.

Thằng mặt trắng, hôm nay tao không chơi chết mày thề không làm người!

“Lên cho tao!”

Chỉ chớp mắt, mấy tên côn đồ đã cùng nhào lên, hung tợn vung đấm vung đá về phía Tô Giang.

Thế nhưng trong mắt Tô Giang, động tác của bọn hắn như bị tua chậm, mỗi một chi tiết đều hiện rõ trong mắt hắn, sơ hở rõ ràng, thế tiến công cũng có vẻ vô lực.

“Thật thô.”

Tô Giang xì khẽ một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ khinh miệt.

Hắn tinh thông kỹ năng cách đấu, đối diện với chiêu thức thô ráp của đám côn đồ đầu đường, đương nhiên hắn có thể ứng phó mà không tốn sức.

Chỉ thấy Tô Giang nhanh chóng bày ra tư thế quyền anh tiêu chuẩn, thân thể nghiêng trái nghiêng phải, linh động nhanh nhẹn, ra quyền ác liệt vô cùng, mỗi lần ra quyền đều đánh trúng chỗ yếu hại.

“A!”

“ĐM! Eo của tao!”

“Đại ca, đừng đánh mặt!”

“…”

Chẳng bao lâu, nguyên một đám côn đồ đã bị Tô Giang đánh ngã ra đất, rên rỉ thống khổ, không đứng dậy nổi.

Trong một mảnh kêu rên, Tô Giang chậm rãi đi về phía tên tóc vàng.

“Mày… mày đừng tới đây!”

Tóc vàng thấy thế, biết hôm nay mình đá trúng tấm sắt rồi, vội thò tay vào túi áo móc một con dao bấm ra chĩa về phía Tô Giang.

“Tao khuyên mày nên cất con dao bấm đi.”

“Thu phí bảo kê thôi mà, cùng lắm thì bị tạm giam vài ngày giáo dục một chút, nhưng mày dùng tới dao thì khác rồi.”

Tô Giang không thèm để ý chút nào. Hắn đi tới bên cạnh học sinh gầy yếu, đưa tay đỡ đối phương dậy rồi chỉ vào tên tóc vàng, hỏi:

“Bọn chúng thu bao nhiêu tiền của cậu rồi?”

“8… 800…” Tên học sinh gầy yếu còn hơi sợ hãi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Cái gì? 5000?”

Tô Giang giả vờ hô lên một tiếng rất khoa trương. Mà tiếng hô của hắn làm tên học sinh gầy yếu ngơ ra.

“Không… không phải 5000, là 8…”

“Bọn mày còn là con người sao?” Tô Giang ngắt lời tên học sinh gầy yếu, quay đầu tức giận nhìn tóc vàng.

“Hắn chỉ là học sinh thôi, vậy mà bọn mày thu 5000 phí bảo kê của hắn, bọn mày làm côn đồ mà không có nguyên tắc gì hết sao?!”

Tóc vàng chớp chớp mắt, trên đỉnh đầu xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.

5000?

Ông đây thu 5000 của hắn từ bao giờ?

Một học sinh nghèo nát có thể lấy ra 5000 cho tao cướp sao?

Ngay sau đó, tên tóc vàng hiểu ngay ra, Tô Giang đang muốn nhân cơ hội này cướp ngược tiền của mình!

Tóc vàng nhìn mặt Tô Giang, trong lòng có ngàn câu đm bay ra.

Mẹ nó, trông thằng mặt trắng này hiền lành như vậy, không ngờ lòng dạ lại hắc tới thế?

Tóc vàng hít sâu một hơi, mắt nhìn chằm chằm Tô Giang: “5000 không có, tao chỉ có thể cho mày tối đa 1000!”

Lạch cạch!

“A…!”

Chỉ chớp mắt, Tô Giang đã đi lên đá mạnh một cái, tên tóc vàng ngã lăn ra đất, con dao cũng bay vút ra ngoài.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.