Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ mẫu thân (3)

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

"Lần nào con cũng thả mộng cảnh ra che giấu hiện trường phạm tội, sau đó Vân Triệt ca ca xông pha chiến đấu đánh cho bọn họ không chừa mảnh giáp, sau đó gia gia chặn ở phía sau, đùn đẩy trách nhiệm. Chúng ta phân công rất rõ ràng nha!" Nha Nha cười nói.

Nghe nói vậy, nỗi lo lắng của Chỉ Hề lập tức bay sạch.

Hai cái bánh bao này quá đáng yêu, đương nhiên là Nam Cực Trường Sinh lão đầu cũng rất là đáng yêu.

Hiện trường phạm tội, xông pha chiến đấu. . . vậy mà con bé cũng nói ra được, làm như giết người không bằng.

"Được được được, mấy đứa ngoan nhất."

Chỉ Hề ngồi xổm xuống, ngang hàng với hai đứa nhỏ.

Nàng xoay cổ tay một cái, hai hạt châu liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Nàng dùng một sợi dây mảnh xâu hạt châu vào, đeo lên cổ tay Vân Triệt và Nha Nha.

"Mang hạt châu này vào, lúc nhớ ta có thể truyền pháp lực vào trong, ta sẽ cảm nhận được."

Sau khi Chỉ Hề đeo xong hạt châu cho bọn nhỏ, hai đứa bé vui vẻ nở nụ cười.

Nhìn hạt châu trên cổ tay mình, cười khanh khách không ngừng.

"Đệ rất thích tỷ. . ."

Vân Triệt nói xong liền nhào vào lòng Chỉ Hề.

Chỉ Hề ôm thân thể mềm mại núc ních của thằng bé, trong lòng cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Đây là con trai của nàng, dù không phải tự nhiên kết hợp sinh ra nhưng vẫn là con trai của nàng.

Nàng thấy may mắn vì Vân Triệt không mang thần ma huyết mạch, mặc dù từ nhỏ rời xa phụ mẫu nhưng không phải chịu nỗi khổ bị người người ao ước.

Đúng lúc đó, Nha Nha cũng nhào lên.

"Muội cũng muốn ôm một cái. . ."

Chỉ Hề nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, ôm cả con bé vào cùng.

Nhìn ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, Nam Cực Trường Sinh lão đầu hít hít mũi, hơi xúc động.

"Lâu lắm rồi hai đứa nhỏ này mới cư xử tốt với người khác như vậy."

Nói xong ông ấy mới vừa chú ý tới Thanh Ly đứng bên cạnh.

"Thanh Ly Thần Tôn, thật xin lỗi, nãy giờ ta không để ý đến ngài, xin lỗi xin lỗi."

Nam Cực Trường Sinh lão đầu lễ độ chào hỏi Thanh Ly.

Hoàn toàn khác biệt với ông già không đứng đắn ban nãy.

Thanh Ly cũng vô cùng lễ độ chào lại Nam Cực Trường Sinh lão đầu.

"Đại Đế khách khí, lúc ta tới cũng chưa có chào hỏi, lực chú ý đều bị hai đứa bé này hấp dẫn, là ta thất lễ trước."

"Thanh Ly Thần Tôn khách khí rồi, ta chiêu đãi không chu đáo, còn xin ngài thứ lỗi."

"Sao có thể, ngài là khách, về sau ở Phiêu Miểu Thần Tông xảy ra vấn đề gì có thể tới tìm ta, sư phụ cho ta tới chiêu đãi khách nhân."

"Được được."

Nam Cực Trường Sinh lão đầu và Thanh Ly cùng ngồi một bên vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Chỉ Hề ở bên cạnh chơi đùa với hai cái bánh bao, tâm tình rất tốt.

Từ sau khi rời khỏi Cửu Thế Linh Châu, rất lâu rồi nàng không chơi chung với hai đứa nhỏ.

Mặc dù bọn họ không trực tiếp nhận thân, thế nhưng hai cái bánh bao đều biết là nàng thì tốt rồi.

Bọn nhỏ hiểu chuyện khiến nàng vui mừng, cũng khiến nàng đau lòng.

Bọn họ chơi một lúc, Thanh Ly liền đứng dậy, tươi cười đi tới.

"Gọi Thanh Ly. . . thúc. . . bá. . . gia. . . ặc. . ."

Chỉ Hề hơi nghẹn họng, theo lý thuyết thì Thanh Ly là sư thúc của nàng, theo bối phận thì phải gọi một tiếng gia gia?

Nhưng mà. . . nhìn khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp kia của Thanh Ly, gọi gia gia thì lại sát phong cảnh quá rồi?

Hình như gọi cái gì cũng không đúng.

"Chào hai con, ta tên là Thanh Ly, ta biết con tên là Vân Triệt, con tên là Nha Nha, đúng không?"

Hai cái bánh bao quay đầu nhìn về phía Thanh Ly, liên tục chớp đôi mắt to, cực kì đáng yêu.

"Thanh Ly ca ca, huynh là bằng hữu của tỷ tỷ xinh đẹp ư?"

Vân Triệt nghiêng đầu hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu rất rất rất tốt."

"Vậy huynh từng gặp phụ thân của đệ chưa?"

Thanh Ly ngẩn ra, sau đó cười nói: "Từng gặp rồi, y là chiến thần uy phong lừng lẫy."

Vân Triệt gật đầu: "Đúng là nhiều người đều nói như thế, nhưng đệ tuyệt đối không thấy vậy."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì phụ thân tuyệt đối không hung dữ, cũng không giống chiến thần. Nhà của bọn đệ đều là do phụ thân nấu cơm, phụ thân chăm con, phụ thân chiếu cố cả nhà, mẫu thân chịu trách nhiệm được thương yêu."

Thanh Ly ngẩn ra, hắn cười gật đầu.

"Không ngờ Thương Lăng Thượng Thần còn có một mặt dịu dàng như vậy."

"Đúng vậy đúng vậy. . ." Vân Triệt đang muốn nói tiếp thì bị Chỉ Hề ngắt lời.

"Vân Triệt".

Chỉ Hề biết ý của Vân Triệt, nàng và Thương Lăng đã lâu không gặp bọn trẻ.

Nàng vất vả lắm mới tới gặp bọn trẻ được một lần, nhưng lại không đi cùng Thương Lăng mà lại đi cùng một nam tử xa lạ.

Trả con xưa nay luôn rất mẫn cảm, xuất phát từ ý thức tự bảo vệ mình mới nói những lời như vậy.

Nghe tiếng kêu của Chỉ Hề, Vân Triệt mím môi, dáng vẻ cực kì ấm ức.

"Không sao cả, trẻ con không biết lựa lời. Mấy đứa trẻ thường muốn biểu đạt cảm tình từ sâu trong nội tâm, đừng ngăn cản nó."

Thanh Ly cười sờ sờ đầu Vân Triệt.

"Ta lại hy vọng nó có thể nói thẳng một chút, không cần học che giấu từ khi còn nhỏ, thuận theo tính tình, hồn nhiên mà sống."

Thanh Ly nhìn Chỉ Hề, lời này là đang nói với Vân Triệt, nhưng Chỉ Hề biết rõ là Thanh Ly đang ám chỉ chính nàng.

Từ khi còn bé nàng đã luôn che giấu tâm sự đầy bụng, từ trước tới giờ không nói lung tung, cũng không làm bừa.

Vân Triệt không có gánh nặng như nàng, có thể thuận theo bản tính cũng là một chuyện tốt.

Cảm nhận được sự phóng khoáng và khoan dung của Thanh Ly, Vân Triệt càng mím chặt môi hơn.

Thằng bé quay người lại ôm lấy Thanh Ly.

"Thanh Ly ca ca. . . moa. . ."

Vân Triệt hôn lên mặt Thanh Ly một cái.

Thanh Ly đưa tay sờ sờ đầu Vân Triệt, trong đôi mắt ngập tràn ấm áp.

"Muội xem, Vân Triệt đúng là một đứa bé ngoan."

Chỉ Hề vui vẻ cười, Vân Triệt rất hiểu chuyện, hiểu được thị phi đúng sai.

Nhưng với tính cách của Thanh Ly, hẳn là ai cũng sẽ thích thôi.

Ôn hòa, phóng khoáng, khoan dung, dường như trong trời đất này không có thứ gì mà hắn không thể tha thứ.

"Muội cũng muốn!" Nha Nha vui vẻ tiến đến trước mặt Thanh Ly.

Con bé thò mặt lại gần, vừa mới muốn hôn lên mặt Thanh Ly thì một bàn tay nhỏ duỗi ra, che miệng con bé lại.

"Ưm. . . ưm. . ."

Nha Nha dùng sức kéo tay tay Vân Triệt ra.

"Huynh làm cái gì vậy! Muội cũng muốn hôn Thanh Ly ca ca, Thanh Ly ca ca rất đẹp!"

Khuôn mặt Vân Triệt sa sầm, nhóc kéo tay Nha Nha.

"Có ngon thì muội lặp lại lần nữa cho ta."

"Muội. . . có nói gì đâu."

Thanh Ly cười rộ lên, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Nha Nha.

"Nha Nha là một nữ nhân, không thể tùy tiện hôn nam nhân."

Rõ ràng là Vân Triệt đang ghen, nhưng lời này của Thanh Ly lại biến hành động có chút ích kỷ của thằng bé thành hợp tình hợp lí.

Khiến thằng bé không giống như đang khi dễ người ta, mà còn có chút đáng yêu.

"Vậy Vân Triệt là nam nhân cho nên huynh ấy có thể hôn nam nhân sao?"

Nha Nha giương đôi mắt to, chớp chớp, dáng vẻ ngây thơ vô tội.

Chỉ Hề nghe vậy suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Nha Nha cố ý ư? Hay là từ nhỏ đã có khuynh hướng hủ nữ?

Như vậy không ổn, thật sự không ổn đâu! Mầm non này sắp mọc lệch rồi!

Tuy tính khí của Thanh Ly rất tốt, nhưng nghe vậy cũng bắt đầu lúng túng, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Vân Triệt thì lập tức đen mặt, kéo Nha Nha qua, hung hăng nhìn chằm chằm con bé.

Bạn đang đọc Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh (Dịch) của Vị Hi Sơ Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.