Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Pháp Kỳ Diệu

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Một năm này, một người một trâu đều vượt qua bóng ma của Nhạc Phong sư huynh, điểm trường sinh tiếp tục thêm vào pháp lực, sau đó vững vàng đi đại điện tông môn lấy 200 điểm cống hiến kia.

Trong Dược cốc, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vây quanh một cái hố đất, hai mắt bọn hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang không ngừng chớp chớp trong hố đất.

Phải biết rằng trong động phủ không có gió, mà nơi này lại nổi lên một trận gió thật nhỏ.

"Lão Ngưu, thiên tài tuyệt thế, thật sự là trời không sinh Ngưu Đế ta, trận pháp vạn cổ như đêm dài!"

Trần Tầm lắc đầu sợ hãi than nói, nhìn về phía ba góc trong động phủ đang bày trận thạch:

"Trận pháp này thật sự là kỳ diệu, vậy mà có thể thông qua linh khí mượn thế, dẫn tới thiên địa cộng hưởng, để đạt tới các loại hiệu dụng."

Chỉ dùng thời gian một năm ngắn ngủi đã có thể bố trí trận pháp cỡ nhỏ, mặc dù những đệ tử trận pháp kia có thể mấy ngày đã nhập môn.

Nhưng trong lòng Trần Tầm, Đại Hắc Ngưu chính là lợi hại nhất, chính là một vạn người kinh tài cực kỳ hâm mộ, cũng không bằng một phần vạn của nó.

"Mu!"

Đuôi trâu của Đại Hắc Ngưu sắp xoay tròn bay lên trời, hiệu quả bày trận có thể tăng thêm pháp lực, hai mắt nó ngưng tụ, pháp lực từ trong miệng mà ra:

"Mu!!"

Ô! Ô! Ô!!! Đột nhiên, trong động phủ cuồng phong gào thét, thổi nồi bát muôi bồn tung bay khắp nơi.

"Lão Ngưu, ngươi làm trò gì thế! Tự mình thu thập!"

Bên ngoài động phủ truyền đến một tiếng gào thét tức giận, Trần Tầm ôm hai tay trực tiếp bị hất bay ra ngoài, âm thanh càng ngày càng xa.

"Mu? Ọ! "

Đồng tử Đại Hắc Ngưu co rụt lại, vội vàng đình chỉ thi pháp, đuổi theo ra ngoài, nó quên rằng chỉ có chính nó mới không bị trận pháp công kích.

Không lâu sau, Trần Tầm vững vàng đứng trên mặt đất, mái tóc sáng kia bị thổi bay tán loạn, hắn nhíu mày lại, trực tiếp dùng sức nhổ núi, khí thế hừng hực:

"Mu!! Đại Hắc Ngưu bị ném vào trong đầm nước.

"Ha ha ha..."

Nhìn Đại Hắc Ngưu chật vật không chịu nổi, Trần Tầm thoải mái.

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu xông lên, lắc toàn bộ nước trên người lên người Trần Tầm.

"Mau trở về thu thập đi, ta cũng muốn mở đỉnh luyện khí."

Trần Tầm vỗ vỗ trên thân, lắc đầu cười nói.

"Mu?"

"Không sai biệt lắm, chỉ là chế tạo một thanh Khai Sơn Phủ đơn giản, cũng không cần thủ pháp quá phức tạp."

"Mu ~ "

"Sau đó có thể mở động phủ phía sau thác nước, hai năm đã qua, đã không có người chú ý tới chúng ta, chúng ta cũng có thể bắt đầu kế hoạch kia."

Trần Tầm thần thần bí bí nói, nhíu mày, mọi chuyện đều phải điệu thấp mà làm, chung quy sẽ không phạm sai lầm.

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu kích động nhảy dựng lên, vội vàng chạy ở phía trước, nó muốn nhanh chóng đi thu thập động phủ.

"Nhưng trận pháp thật đúng là kỳ diệu."

Trần Tầm khen ngợi, mặc dù chỉ là một ít trận pháp nhỏ, cái gì mà thổi gió, nhóm lửa các loại, người ở bên ngoài xem ra đây chính là trận pháp vô dụng lãng phí thời gian, còn không bằng pháp thuật của mình.

Nhưng theo bọn họ thấy, đây là một môn học vấn bác đại tinh thâm, bọn họ đã bắt đầu nhập môn, không ai có thể cảm nhận được sự vui sướng của bọn họ.

Trái tim hơn thua đối với Trường Sinh giả mà nói, có lẽ đã không còn quan trọng như vậy, bọn họ vốn cũng không muốn nổi bật trước mặt người khác, kết quả là đi đến đâu cũng đều là những tiếng kinh hô hoặc châm chọc.

Ở Ngũ Uẩn Tông làm người chân chính rất tốt, không ai chú ý, cũng không có các loại phiền toái tìm đến.

Trong động phủ của Dược cốc, Trần Tầm chính thức mở đỉnh, Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh vung cánh hoa kêu ò ò.

"Hôm nay bản tọa mở đỉnh luyện khí, chư vị thần tiên, các ngươi xem mà làm đi!"

"Mu mu mu!"

Trần Tầm lật tay, một khối thiết tinh màu bạc từ túi trữ vật bay ra, bề mặt gồ ghề, hình bầu dục, to bằng một nắm đâm.

"Đi!"

Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, Luyện Khí Đỉnh phát ra một hồi tiếng trầm đục, chung quanh dấy lên đan hỏa hừng hực, điều kiện có hạn, chỉ có thể chấp nhận.

Ánh mắt Trần Tầm lại càng thêm nóng rực, hắn đã sớm thử qua, đan hỏa của hắn có thể căn cứ pháp lực tăng thêm, hỏa lực này, tuyệt đối có thể thành!

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu nhìn mà căng thẳng không thôi, chỉ có thể ở bên cạnh phụ trợ, nó đã thử qua loại việc nhỏ này, thật sự không làm được, chỉ có thể để Trần Tầm chủ đạo.

Hắn lại búng năm ngón tay, thiết tinh lập tức chui vào trong đỉnh, Trần Tầm hơi khép mắt, đan hỏa giống như vật sống, không ngừng múa ở trong đỉnh.

Lò luyện đan và luyện khí đỉnh hoàn toàn khác nhau, nếu pháp lực không có tăng thêm, chỉ bằng đan hỏa, thật đúng là không nhất định có thể hòa tan ra tài liệu.

Trong luyện khí đỉnh không ngừng vang lên tiếng nổ nhỏ, Trần Tầm lại đánh ra một đạo pháp lực, hoàn toàn tràn ngập luyện khí đỉnh, đây là một quá trình gian nan.

Bởi vì tu vi Luyện Khí kỳ của hắn, hoàn toàn không cảm giác được biến hóa rất nhỏ trong luyện khí đỉnh, chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão (Bản Dịch) của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.