Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến cuối cùng

3840 chữ

Người dịch: Riengmotgoctroi

Biên dịch: Riengmotgoctroi

Nguồn: 4vn.eu

Đi năm sáu ngày đường, Tần Trọng Hải đều trốn trong quân doanh, rất ít bắt chuyện cùng Lư Vân. Đêm nọ, khi đại quân tiến đến giáp ranh Sơn Đông, Tần Trọng Hải bất ngờ hạ lệnh đóng quân. Mọi người dàn xếp quân mã ổn thỏa, đến lúc vây quanh lửa trại tán chuyện, chợt nghe một tiếng cười dài. Một người từ trong doanh đi ra, chính là Tần Trọng Hải.

Lý phó quan tiến lên hỏi:

- Tướng quân, chúng ta đã đến tỉnh thành, kế tiếp nên hành sự ra sao?

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười to, cất cao giọng nói:

- Các ngươi nghe cho kỹ, tối nay xem như nể mặt Tần mỗ, mời tất cả làm cường đạo một lần cho ta!

Đám người nghe vậy đều lấy làm kinh ngạc, Lư Vân càng hoảng sợ la thành tiếng. Tần Trọng Hải thấy mọi người có vẻ chần chờ, liền cười hắc hắc nói:

- Các ngươi theo ta đến nay đã bảy tám năm, mở trận ta luôn xông đầu, không hề e ngại chối từ khổ cực. Nếu chư vị có lòng yêu quý ta, hôm nay coi như nể mặt Tần mỗ mà mạo hiểm một hồi.

Quân sĩ hai mặt nhìn nhau, thoáng chốc lại cười hì hì. Thì ra toàn bộ đám người đều xuất thân lục lâm thảo mãng, được Tần Trọng Hải nhất nhất thu phục vào trong quân. Vừa nghe nói trở về nghề cũ, cả đám hưng phấn dị thường. Có điều sợ thượng quan giả cách dò xét, giờ biết chuyện này là thực, cả đám đều hoa tay múa chân, còn cần động viên thêm gì nữa?

Lý phó quan bĩu môi về phía Lư Vân, thấp giọng hỏi:

- Tần tướng quân, Lư công tử này có đáng tin cậy chăng?

Tần Trọng Hải cười ha hả nói:

- Ngươi đừng cho hắn là người đọc sách, hắn cũng xuất thân phỉ đồ đó.

Lý phó quan ồ một tiếng, có vẻ không mấy tin tưởng.

Quả nhiên Lư Vân tự cho mình mang tâm thánh hiền, sao chịu được chuyện hoang đường như thế? Hắn bước nhanh ra phía trước, trầm giọng hỏi:

- Tần tướng quân nói đánh trận cuối cùng, chính là đi cướp bóc sao?

Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh, nói:

- Tần mỗ là hạng người nào mà đi trộm cướp vặt? Lư huynh đệ tin tưởng thì cứ theo ta, tuyệt sẽ không ô uế nửa ngón tay của ngươi. Còn không tin liền quay đầu rời đi, ta không oán trách nửa câu.

Y không dây dưa thêm cùng Lư Vân nữa, cùng thuộc hạ cởi bỏ trang phục quan binh rồi đổi sang hắc y, có vẻ tính làm một mẻ lớn.

Lư Vân tính toán một trận, do dự một hồi mới nói:

- Được! Ta tin tướng quân, chúng ta đi cùng một chỗ.

Hắn nói như vậy nhưng âm thầm quyết định. Nếu quả thật Tần Trọng Hải có chủ ý hại dân hại nước, tuy hắn không thể ngang nhiên trở mặt nhưng sẽ tận lực khuyên can, tuyệt không để người vô tội bị sát hại.

Tần Trọng Hải lấy ra một tấm bản đồ, thấp giọng căn dặn mọi người với vẻ đầy thần bí, không biết là có tính toán gì.

Chờ đến canh ba, đại quân phát ra một tiếng hô, liền từ sơn cương lao xuống áp sát tỉnh thành. Lư Vân không biết ý đồ của Tần Trọng Hải, sợ y đả thương đến lão bá tánh, liền gấp gáp theo sau.

Đại quân xông thẳng tới cửa thành, hướng này ít có đạo tặc lui tới, số lượng quân sĩ thủ thành ít ỏi, lại đêm khuya nên cửa thành chỉ khép hờ. Quan binh thủ thành đang ngủ say, chợt nghe tiếng la ó nổi lên, mắt thấy người la ngựa hí lao tới, đám này sợ đến tè ra quần, cả kinh kêu lên:

- Bọn cướp Sơn Đông tới rồi!

Tần Trọng Hải thúc ngựa đi đầu mở cửa lớn, đám thuộc hạ lập tức xông tới bắt trói quân sĩ thủ thành. Năm nghìn binh mã vào trong, không đi quấy rối lão bá tánh mà chạy như bay trên đường. Lư Vân còn lo lắng Tần Trọng Hải xuất đao giết người, giờ thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên, không biết rốt cuộc Tần Trọng Hải có tính toán gì.

Lúc này lão bá tánh đã tỉnh giấc, nghe có quân mã tràn vào thành thì sợ đến hồn bất phụ thể, nhất thời hô cha gọi mẹ, ào ào trốn dưới bàn thờ thắp hương niệm Phật, chỉ cầu các ông cường đạo mau mau rời đi cho.

Lư Vân nhíu mày đi theo đại quân, trong lòng không ngừng suy xét dụng ý của Tần Trọng Hải. Đi một hồi, chợt thấy phố bên có một khách sạn khá quen mắt, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy có ba chữ "Khách Lai Hiên".

Lư Vân ồ một tiếng, nhận ra đây là thị trấn hắn từng lưu lạc tới khi năm xưa thi rớt, nghèo túng đến nỗi phải đi làm tiểu nhị. Không biết Tần Trọng Hải tới đây làm gì.

Lúc này, Tần Trọng Hải đã dẫn quân tới huyện nha, ha hả cười nói:

- Lư huynh đệ, chỉ mỗi cái nha môn này mà hại ngươi bi thảm đến vậy?

Lư Vân chợt giật mình tỉnh ngộ, run giọng hỏi:

- Tần tướng quân, ngài. . . Ngài đến báo thù thay cho ta?

Năm đó do huyện nha này hãm hại, Lư Vân bị đánh đến chết đi sống lại. Về sau được hảo hán Giang Đông Song Long Trại giải cứu, hắn tiếp tục bị vu cáo thêm tội vượt ngục cùng đám này, mở ra thêm hai năm dài bi thảm về sau.

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng nói:

- Tiểu nhân trong triều nhúng tay, muốn triệt để đánh rớt công lao của Lư huynh đệ, không để cho ngươi rửa sạch án oan. Hắc hắc, như thế cũng tầm thường mà thôi. Giờ Tần mỗ dẫn quân mã ở đây, đám thỏ đế kia không giúp ngươi, chúng ta liền tự mình làm cho thống khoái, có gì mà phải ngại ngần?

Lư Vân nghe thì bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra Tần Trọng Hải sớm đã điều tra lai lịch của hắn. Mắt thấy hắn có chí mà thân khó tiến, liền tới đây xuất đầu rửa hận dùm một phen. Trong tâm cảm động, hồi tưởng cả đời không ai đối đãi với với mình tốt như vậy, bất giác Lư Vân ứa lệ, nói:

- Tâm ý của Tần tướng quân, Lư Vân xin tâm lĩnh. Chỉ là ta đã quyết hồi hương dạy học, tướng quân cần gì khổ tâm như vậy?

Tần Trọng Hải hắc hắc cười lạnh:

- Năm đó ta kéo người huynh đệ nhập bọn, đã đồng ý rửa oan thay ngươi, đây là ta nợ ngươi, còn nói nhiều làm gì?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Huynh là mệnh quan triều đình, có thể nào làm ra chuyện này? Chúng ta mau trở về thôi!

Tần Trọng Hải không quản nhiều nữa mà đẩy hắn ra, trầm giọng nói:

- Chúng quân tướng nghe lệnh, che mặt vào!

Ba quân dạ ra một tiếng, nhất thời nai nịt che đầu. Tần Trọng Hải quát lên một tiếng:

- Lên!

Y thúc ngựa lên trước, giơ chân đạp phá cửa lớn huyện nha, gã quan sai gác đêm nghe tiếng động thì thất kinh, vội vàng vọt ra.

Tần Trọng Hải mắng:

- Tổ tông nhà ngươi!

Y một cước đạp bắn đối phương ra ngoài. Quân sĩ phía sau cười ha hả, thoáng chốc toàn bộ tràn vào cửa lớn.

Tần Trọng Hải nhảy vào nha môn, thấy ghế huyện quan ở trên, y kéo lồng bịt mặt xuống, bộ dạng nghiêm nghị, quát:

- Cẩu quan ở đâu?

Lý phó quan vội vàng lại đây bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã phong tỏa tất cả tuyến đường chính trong thành ngoài thành, giờ đang giải quan gian Ngô Xương cùng già trẻ cả nhà tên sư gia đến, chờ tướng quân phát lạc.

Lư Vân thất kinh đến toàn thân run rẩy, vội khuyên nhủ:

- Tướng quân đừng dây vào, lát nữa để người khác nhận ra thì phiền phức rất lớn.

Hắn còn muốn can ngăn, bên ngoài đã truyền đến tiếng la lớn:

- Quan gian đã đến nha môn! Chờ phán xét!

Tần Trọng Hải cười ha hả, quát:

- Mang tên quan gian Ngô Xương lên đây!

Quân sĩ hai bên lớn tiếng đáp:

- Mang quan gian Ngô Xương vào!

Lư Vân quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lý phó quan áp giải một trung niên nam tử cổ ngấn bụng phệ đi vào, chính là Ngô Xương nọ.

Lư Vân vừa thấy Ngô Xương, nhất nhất chuyện cũ cuồn cuộn trong lòng như sóng dậy. Năm đó hắn bị tên huyện quan này hạ lệnh đánh đến chết đi sống lại, cuối cùng còn bị vu oan là giang dương đại đạo, hết thảy bất hạnh đều do đối phương ban cho. Lư Vân bi thương cùng giận dữ trong lòng, tuy không muốn làm điều phi pháp nhưng cừu nhân trước mắt thật sự khó nhịn. Hắn run rẩy toàn thân, chạy vội tới trỏ tay hét lớn:

- Tên quan gian trá! Chính là ngươi hại ta bi thảm đến thế này!

Chỉ thấy Ngô Xương phát run, nằm sấp dưới đất không ngừng cầu xin. Tần Trọng Hải sai người cản Lư Vân lại, cười nói:

- Cứ giao người này cho ta! Ca ca ngươi chuyên môn đối phó loại phế vật này, huynh đệ hãy ở một bên xem là tốt rồi.

Lý phó quan bưng ghế tới mời Lư Vân ngồi một bên quan sát. Lư Vân bi giận rất nhiều nhưng dứt khoát không ra ngoài, ngay cả lồng bịt mặt cũng không đội, chờ xem thủ đoạn của Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải sai người lôi Ngô Xương qua, chợt thấy còn thiếu gì đó, lại hỏi:

- Gã sư gia nọ đâu?

Lý phó quan quát lớn:

- Mang cẩu quan sư gia vào đây!

Chỉ một thoáng, mấy gã binh tốt liền lôi một nam tử xấu xí vào, chính là gã sư gia năm đó.

Tần Trọng Hải vỗ mạnh tấm lệnh ra uy xuống bàn, quát:

- Cẩu quan lớn mật! Sư gia vô sỉ! Hai người các ngươi có nhận tội hay không?

Hai người không biết vì sao đám cường đạo tới đây, nghe lời chỉ thấy vừa kinh vừa sợ, sầu thảm hỏi:

- Đại gia muốn chúng ta nhận tội gì?

Lư Vân ngồi một bên, nghe vậy thì vô cùng tức giận. Hai người này từng hại hắn bi thảm như thế, giờ còn không hề có ý hối cải. Hắn đang giận dữ, đã thấy Tần Trọng Hải chỉ vào Ngô Xương, lớn tiếng quát:

- Nhận tội gì? Nhìn ngươi mập như con lợn, đó chính là tội! Đánh cho ta!

Ngô Xương cả kinh nói:

- Ta sinh ra đã trong hình hài này. . Vậy cũng là tội sao?

Tần Trọng Hải mắng:

- Tướng mạo con người ta trước bốn mươi tuổi do cha mẹ, sau bốn mươi dựa vào bản thân! Ngươi năm nay bao tuổi?

Ngô Xương rung giọng nói:

- Bốn mươi sáu.

Tần Trọng Hải quát lớn:

- Cái gì! Bốn mươi sáu, đầu heo óc heo như vậy, lão tử nhìn là nổi trận lôi đình, đánh hai mươi roi rồi hẵng nói!

Lý phó quan cười nói:

- Dạ!

Hắn cầm lấy sợi dây mây, dùng sức vụt mạnh vào cái mông của lão huyện quan, thoáng chốc đánh cho lão này tróc da bong thịt, đau đớn không thể tả xiết.

Lư Vân thấy huyện quan bị đánh thành như vậy, nhớ tới bản thân từng chịu đòn hiểm của người này, nhất thời trong lòng cũng thấy hả hê.

Huyện thái gia bị đánh tới bảy lần ngất tám lần tỉnh, khóc ròng nói:

- Lão gia đừng đánh nữa. Ta nhận tội, đều là mẹ ta thích nấu ăn, mỗi ngày đều là sơn trân hải vị, ta ăn căng bụng nên thành ra cái dạng này.

Tần Trọng Hải cười lạnh nói:

- Được rồi, nghe ngươi nói cũng đáng thương, tạm thả ngươi qua một bên.

Sư gia nọ quỳ bên thầm nghĩ: "May mắn là ta tiên phong đạo cốt, một trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập. Vóc người như con khỉ, hôm nay nhất định tránh được một kiếp”

Hắn đang dương dương tự đắc, bỗng nghe Tần Trọng Hải vỗ mạnh tấm mộc bài xuống bàn, quát:

- Con mẹ nó! Cẩu sư gia ngươi vừa cao vừa gầy như thế! Là hạng mặt khỉ dáng chó mà cũng dám hành tẩu trên đường, không sợ quấy nhiễu trẻ nít hay sao? Thật là đáng chết! Đánh mạnh cho lão tử!

Sư gia thấy quân sĩ tả hữu tay cầm dây mây, sợ đến toàn thân nhũn ra, cầu xin:

- Đại nhân! Béo cũng đánh, gầy cũng muốn đánh, đây không phải thêu dệt tội danh sao?

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, cười lạnh hỏi:

- Nói như vậy, phải chăng không nên cho ngươi ăn đòn?

Sư gia nọ thấy y muốn phân rõ phải trái, nhất thời một bộ cây ngay không sợ chết đứng, đáp:

- Đương nhiên là tại hạ không đáng bị đánh, gia tộc ta nam không phạm pháp, nữ không tái giá, luôn luôn đỉnh thiên lập địa, sao có thể bị đánh?

Tần Trọng Hải lạnh lùng thốt:

- Còn dám chối tội! Người đâu, đem mồ hôi nước mắt hắn vơ vét của lão bá tánh lấy ra đây cho ta!

Mấy người quát một tiếng lớn, dốc ra một đống vàng bạc. Tần Trọng Hải cười lạnh nói:

- Cân lên xem nặng cỡ bao nhiêu!

Lý phó quan cân một lúc rồi bẩm lại:

- Tổng cộng bảy mươi hai cân.

Huyện thái gia đang nằm dưới đất, nghe tài bảo trong nhà sư gia vô số thì giật mình nhảy dựng lên. Lão đá cho sư gia nọ một cước, quát:

- Ngươi. . . Cái tên hỗn đản này, không ngờ còn giàu có hơn cả ta.

Sư gia lộ vẻ sầu thảm, liên tục né tránh, nhất thời hai người loạn thành một đống.

Tần Trọng Hải lệnh cho Lý phó quan lôi hai người ra, tiếp theo chỉ về sư gia mắng:

- Cẩu tạp chủng! Trong nhà của ngươi dấu bảy mươi hai cân tài bảo, tên khỉ nhà ngươi nặng bao nhiêu cân?

Sư gia sợ đến hồn phi phách tán, run giọng đáp:

- Tôi chưa cân thử...

Tần Trọng Hải trầm giọng nói:

- Người đâu, treo hắn lên cân móc hàm cho ta.

Mấy người treo sư gia lên, cẩn thận cân rồi hồi bẩm:

- Tiểu tử này không có bao nhiêu thịt, chỉ được sáu mươi cân.

Tần Trọng Hải vỗ tấm lệnh ra uy, mắng:

- Con mẹ nó, trong nhà nhiều vàng bạc như vậy mà không nỡ ăn xài tẩm bổ, không biết con khỉ nhà ngươi nghĩ cái gì, đánh một trận rồi nói sau!

Gã sư gia vừa kinh vừa sợ, hoảng sợ nói:

- Bản tính tôi vốn tiết kiệm, sao phải bị đánh!

Hai bên quân sĩ không tha, kẹp đầu kẹp cổ loạn đả một trận. Tần Trọng Hải thấy toàn thân sảng khoái, thoáng chốc quát một tiếng:

- Người đâu! Mang người nhà cẩu quan đi ra!

Hai người kia nghe thân nhân bị mang ra, không biết sắp phải chịu thảm họa gì, một tên sợ đến són cả phân, một kẻ thì tè ra quần. Nhất thời mùi hôi bốc lên tận trời.

Chỉ thấy quân sĩ kéo vài người già trẻ ra, đều là vợ con thân thuộc của hai người, Lư Vân sợ Tần Trọng Hải thương tổn người vô tội. Hắn đang muốn khuyên can, bỗng nghe Tần Trọng Hải quát:

- Lão già trẻ nít thì thả ra! Mấy mụ sồn sồn thì giữ lại!

Đám già trẻ như được hoàng ân đại xá, không ngừng chạy khỏi nha môn, chỉ chừa hai nữ nhân ở lại.

Tần Trọng Hải thấy phu nhân của hai tham quan này rất là xinh đẹp, lập tức hừ một tiếng, nói:

- Nhìn không ra, hai người các ngươi một con heo mập một con khỉ khô, không ngờ lấy được mỹ nữ làm vợ.

Sư gia giờ chỉ cần tánh mạng, đâu thèm quản chết sống của kẻ từng đầu ấp tay gối? Hắn nhanh chóng bồi cười:

- Phải chăng đại vương ngài đang thiếu một áp trại phu nhân? Bà nương nhà tôi không quá xinh đẹp nhưng công phu trên giường rất mạnh. Tôi hóa ra con khỉ khô như vậy, chính sức yếu không chịu nổi. Đại vương thu lấy ả, chấp nhận dùng thì xin bỏ qua cho tiểu nhân một lần!

Tần Trọng Hải nghe vậy giận dữ, quát ngay tại trận:

- Ngươi trời sinh là con rùa khốn nạn! Lâm nạn thì ngay cả lão bà cũng không cần, thực là vô sỉ. Quân đâu, vả vào mồm cho ta!

Quân sĩ hai bên xông lên đánh chan chát, nhất thời hai gò má của gã sư gia sưng tướng lên.

Tần Trọng Hải thấy Ngô Xương lui ở một bên, sắc mặt khó coi, biết muốn rửa án oan cho Lư Vân thì phải hạ thủ lúc này. Y liền đánh mắt sang. Lý phó quan hiểu ý, lập tức nhảy ra, giơ đao chỉ vào Ngô Xương quát:

- Quan tham! Hôm nay đại vương chúng ta thay trời hành đạo, ngươi có sự tình gì trái với lương tâm thì mau khai hết ra. Đại vương chúng ta sẽ xử lại án, nếu ngươi làm ác không nhiều, không chừng sẽ cho ngươi được toàn thây!

Ngô Xương nào dám nói thật, chỉ dập đầu như giã tỏi, kêu lên:

- Ta không làm gì trái với lương tâm! Đại vương, oan uổng, oan uổng!

Tần Trọng Hải hừ mạnh một tiếng. Lý phó quan vung đao lên chém rụng tóc Ngô Xương. Ngô Xương sợ đến tim vỡ mật nát, kêu lên:

- Tôi khai! Chỉ cần không giết tôi, tôi khai tất!

Vừa nói thở liên tục, nằm xuống không ngừng run rẩy.

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, nói:

- Muốn khai sao, còn không mau nói.

Ngô Xương lau mồ hôi trên mặt, bồi cười nói:

- Vâng vâng... Tiểu nhân làm ác không ít, chuyện ác bình sinh lớn nhất chính là bố thí trong miếu, cứu tế người nghèo...

Tần Trọng Hải nghe đối phương nói bậy, ngay tại trận giận dữ quát một tiếng:

- Đánh mạnh nữa cho ta!

Lý phó quan giơ sợi dây mây quất loạn một trận, Ngô Xương không thể chịu được đau đớn, tru tréo lên:

- Khai khai khai, tôi khai toàn bộ.

Lý phó quan nghe vậy mới dừng tay, Ngô Xương cười thảm vài tiếng, thở dài nói:

- Chuyện ác bình sinh của tôi chia làm bốn món tám loại, không biết đại vương muốn nghe loại nào?

Tần Trọng Hải lấy làm kỳ lạ. Người này chuyên đi hãm hại lão bá tánh thiện lương, không ngờ còn có rất nhiều chiêu trò, lập tức hỏi:

- Ở đâu ra bốn món, tám loại là thế nào? Ngươi nhất nhất nói ra, lão tử nghe thấy sảng khoái, không chừng tha cho ngươi khỏi cái chết.

Ngô Xương thở dài nói:

- Tiểu nhân nghĩ toàn biện pháp hại dân, bốn món trước gọi là ‘ ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc ’. Tám loại sau gọi là ‘ trộm đoạt lừa gạt, gian dâm cướp của”, không biết đại vương muốn nghe loại nào?

Tần Trọng Hải chỉ nghĩ rửa sạch án oan cho Lư Vân, đâu ngờ còn có trò vui bực này. Y cười ha hả, nói:

- Xem ra ngươi không khác gì đám thổ phỉ chúng ta! Chúng ta nhiều nhất chỉ cướp cướp giết giết, nói đến mấy món này, e là còn chưa lợi hại bằng ngươi.

Ngô Xương nghe khen ngợi, nhất thời nhìn mặt người hiểu được sắc, cười nói:

- Tôi xuất thân tiến sĩ, đầu óc lanh lẹ hơn thổ phỉ các ngài, đương nhiên có nhiều phương pháp hơn...

Lão còn muốn nói nữa, đã bị Lý phó quan đá cho một cước, quát:

- Còn nói nhảm nhiều như vậy!

Ngô Xương ngã xuống đất, thở dốc nói:

- Được rồi! Đại vương muốn nghe thứ nào, xin hãy nói đi!

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Ngươi mới vừa nói tứ khoái có ăn chơi, uống rượu, chơi gái, bài bạc. Không biết hai chuyện ‘ ăn ’, ‘ uống ’ có thể nào moi tiền hại dân?

Ngô Xương cười khan vài tiếng, nói:

- Không dám dấu đại vương, ăn chính là Hồng Môn Yến, uống chính là Đầu Đao Tửu. Phàm là hạng phú thương trong thành, mỗi dịp thọ yến của mẫu thân tôi, phải đến ăn Hồng Môn Yến. Mỗi người một ngàn lượng bạc, không ai thoát khỏi.

Tần Trọng Hải ồ một tiếng, hỏi tiếp:

- Thì ra là như vậy. Thế còn uống? Là trò hay gì?

Ngô Xương cười nói:

- Uống thì nói cũng rất dễ dàng. Phàm đến tiệc rượu của tôi, mỗi người được thưởng ba hũ rượu lớn, không uống xong thì không cho phép ra về.

Tần Trọng Hải hừ nói:

- Ai có tửu lượng cao như vậy, há có thể uống nổi ba hũ lớn?

Ngô Xương hắc hắc cười gian, nói:

- Uống không xong thì mua về uống dần, mỗi hũ một ngàn năm trăm lượng, lớn bé già trẻ đều được đối đãi bình đẳng ‘mới thôi’.

Tần Trọng Hải thấy đối phương tươi cười, không ngờ còn đem chuyện tham nhũng biến thành lời hoa mỹ, lúc này cuồng nộ quát:

- Còn dám cười nữa, đánh cho ta! Phải quất đủ ba mươi roi, đánh đến hô cha gọi mẹ ‘mới thôi’!

Mọi người nghe Tần Trọng Hải cũng học khẩu khí của tham quan, bất giác đều cười trộm.

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.