Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sông núi sinh tài đời đời có Hồi 2

1233 chữ

Trong nắng chiều sáng lạn đẹp đẽ, Ninh Bất Phàm đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn những đám mây bảy màu lững lờ trôi mà lòng đầy cảm khái.

Mười hai tuổi y lên núi, đến nay đã hơn ba mươi năm. Nghĩ đến sau này thoái ẩn lẻ loi một mình, nhất thời không biết nên đi đường nào.

Trên con đường núi, khách rời đi vẫn nối liền không dứt, gây nên những tiếng ầm ĩ không ngừng. Ninh Bất Phàm khe khẽ thở dài:

- Mai này gặp đám nhân vật giang hồ đó, ta không thể lấy bộ mặt thật gặp người nữa.

Đã không thể đề đao luận kiếm, nhớ đến kiếp này nhờ kiếm mà bất phàm, nay thiếu nó có khác gì tàn phế, bất giác y lại thở dài.

Ráng chiều đã ngã về tây, chợt có cảm giác đói bụng, Ninh Bất Phàm nở nụ cười khổ. Ba mươi năm qua đều có người hầu cơm ăn áo giặt. Bây giờ thoái ẩn, đãi ngộ quyền bính khi xưa cũng không còn. Y sờ sờ vào bao, cũng may có một xấp ngân phiếu khá dày, xem ra trong vài năm tới, chỉ cần không đến những chốn như thanh lâu đổ phường, đại khái cũng đủ qua ngày không trở ngại.

Đang muốn tìm cái ăn, bỗng trong rừng bay ra mùi hương thơm phức, dường như có người nướng đồ nơi đó. Ninh Bất Phàm nuốt một ngụm nước miếng, vừa quay lại nhìn, trong rừng cây bỗng truyền ra tiếng cười vang. Một củ khoai bay tới, Ninh Bất Phàm vươn tay tiếp lấy, thoáng chốc bàn tay nóng rát. Chỉ là thân mang nội lực tuyệt đỉnh, y khẽ vận khí, cảm giác kia đã biến mất vô tung.

Lại nghe trong rừng cây truyền ra tiếng cười hỏi:

- Thế nào, khoai lang núi phỏng tay, ăn có nổi chăng?

Đang lúc cô tịch, Ninh Bất Phàm nghe tiếng cố nhân thì mừng rỡ kêu to:

- Phương tiền bối!

Lời còn chưa tắt, chỉ nghe một người cười ha hả bước ra từ trong rừng, trên tay người này còn cầm một nhành cây có xuyên một củ khoai nướng, đúng là Phương Tử Kính.

Phương Tử Kính tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, cười nói:

- Mới ngày đầu nhàn vân dã hạc, đã đứng ở chỗ này than thở! Người hỡi, nếu thật sự luyến tiếc, vậy đừng thoái ẩn làm chi!

Ninh Bất Phàm cười ha hả nói:

- Phương tiền bối đừng giễu cợt ta nữa. Làm chưởng môn mấy chục năm, bỗng chốc trở lại một thân tự do, khó tránh cảm giác chưa kịp thích nghi.

Y nói rồi bóc vỏ khoai cắn một miếng, chỉ thấy trong miệng ngọt man mác, mùi vị đúng là không tệ.

Phương Tử Kính nhìn sang nói:

- Nói thật, lúc nãy ngươi mau chóng bỏ chạy, có phải là bị tên tiểu tử Thiên Sơn kia làm cho hoảng sợ, phải hay không?

Ninh Bất Phàm nghe vậy thì giật mình, sau đó cười khổ:

- Không hổ là Kiếm vương, không thể qua nổi ánh mắt của tiền bối.

Y lắc lắc đầu, cởi thanh “Dũng Thạch” xuống rồi đưa qua.

Phương Tử Kính rút trường kiếm xem xét. Chỉ thấy trên lưỡi kiếm bị mòn một chỗ bằng ngón út, đúng là bị chất độc ở trên tay Ngũ Định Viễn ăn mòn. Phương Tử Kính gật đầu nói:

- May mà ngươi nhanh tay lẹ mắt. Nếu để tiểu tử kia nắm lấy, e là kiếm này đã bị hủy.

Lúc nãy hai người giao thủ, chúng tân khách đều nghĩ Ninh Bất Phàm có ý thử thách, ngay cả Ngũ Định Viễn cũng không ngoại lệ, nào ai đoán được bên trong lại có huyền cơ thế này.

Ninh Bất Phàm gật đầu nói:

- Thanh kiếm này làm bạn cùng vãn bối mấy chục năm, tuy không phải là bảo đao lợi kiếm gì nhưng cũng chỗ quyến luyến. Thật không đành lòng thấy nó bị tổn thương.

Y ngửa đầu nhìn nắng chiều, than rằng:

– Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thiên hạ rộng lớn không gì là không thể. Hôm nay ta được chứng kiến, ai…

Phương Tử Kính trả trường kiếm lại rồi vỗ vai y, cười nói:

- Ngươi còn chưa dùng toàn lực, sao phải sợ tiểu tử kia? Hắn muốn luyện võ nghệ đến cỡ như Tần Bá Tiên nọ, e là còn phải học hỏi nhiều!

Ninh Bất Phàm khẽ lắc đầu thở dài:

- Người này bây giờ quyền cước tuy đơn giản nhưng mai này chăm chỉ tập luyện, chỉ sợ còn hơn Tần Bá Tiên. Ai… Cũng chỉ đến lúc đó, “Dũng kiếm trảm Thiên Cương” của ta mới có chỗ mà dùng…

Chỉ với hai chiêu kiếm pháp “Trí kiếm” “Nhân kiếm”, Ninh Bất Phàm đã mang mỹ danh thiên hạ đệ nhất nhiều năm. Lời này không khỏi lộ cảm giác cô độc khi ngồi trên ngôi vị cao vời.

Phương Tử Kính ha hả cười nói:

- Đã đánh xong trận cần đánh, trước mắt ngươi nên thoái ẩn sơn lâm, trải qua những ngày tháng tiêu dao khoái hoạt, còn lo gì những việc ngoài thân đó nữa?

Ninh Bất Phàm nhất thời tỉnh ngộ, cười nói:

- Phương tiền bối dạy rất phải, mấy chục năm nghe thị phi triều đình, vãn bối đã sợ đến vỡ mật chân run. Khó khăn lắm mới được tiêu dao tự tại, quả thật nên sống vì bản thân.

Phương Tử Kính nghe mấy từ “Thị phi triều đình”, nhất thời chau mày nói:

- Trong triều luôn luôn có điều thị phi, đó là cấm kỵ của những người nhàn vân dã hạc như chúng ta. Ta khuyên ngươi đừng quan tâm những việc này nữa, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ, như vậy mới được.

Ninh Bất Phàm nhìn ánh hoàng hôn nơi Ngọc Thanh Quan, đột nhiên mỉm cười rồi quay đầu hỏi:

- Phương tiền bối tiêu sái như vậy, chẳng lẽ không còn gì vướng bận?

Phương Tử Kính cười hắc hắc không đáp. Lão cầm củ khoai trên tay, đang muốn cúi ăn, bỗng nghe xa xa truyền đến tiếng hô lớn:

- Con mẹ nó! Sư phụ đừng trốn nữa! Đệ tử đã ngửi được mùi khoai nướng của người rồi, mau mau ra gặp con một lần đi!

Tiếng rống này đến rất nhanh, chưa kịp lật tay đã truyền ra ngoài hơn mười trượng, Phương Tử Kính cười xấu hổ, chắp tay nói:

- Tục vụ của ta đã đến, phải đi trước một bước rồi.

Chân khẽ dùng sức, thân hình lão đã tan biến như làn khói nhẹ.

Ninh Bất Phàm thấy Phương Tử Kính vội vàng chạy trốn, bất giác phá cười lên. Y cúi đầu nhìn Dũng Thạch trên tay, mỉm cười nói:

- Bằng hữu à bằng hữu, khi xưa gặp gỡ thật là may mắn. Mai này muốn gặp lại ngươi, không biết phải đến tháng nào năm nào nữa.

Y ngửa mặt lên trời cười dài, bỏ Dũng Thạch xuống cốc núi sâu, lại cho củ khoai vào trong lòng, mỉm cười lặng yên đi xa.

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.