Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong kiếm quy ẩn

3223 chữ

Anh Hùng Mạt Lộ

Tác giả: Tử Hàn

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 5: Phong kiếm quy ẩn

Hồi 4

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Các đại cao thủ đương trường đều thấy rõ ràng, mới rồi La Ma Thập ra chiêu phòng ngự. Song chỉ điểm tới huyệt thái dương địch thủ, chiêu này bá đạo mau lẹ, từ hai bên đánh vòng vào giữa, chặn bước đón đầu. Phương Tử Kính chỉ còn cách đứng nghiêm cước bộ, tuyệt không còn đường tiến lên. Chờ lão đứng lại, La Ma Thập sẽ thừa cơ né ra. Ai ngờ Phương Tử Kính không dừng, cũng không sợ trúng chiêu mà vẫn cất bước tiến lên.

Mắt thấy U Minh Huyền Chỉ sắp đánh trúng nơi yếu hại, trong một sát na, Phương Tử Kính đột ngột dừng chân trên không, thân hình bị ép ngưng một cách cường ngạnh. Biến cố này vượt ngoài ý liệu của các cao thủ. Thân hình Phương Tử Kính đột ngột dừng lại, song chỉ của La Ma Thập liền điểm vào khoảng không. Lực cũ vừa hết, phòng ngự buông lỏng, Phương Tử Kính lại bước nốt một bước nọ, như vậy liền phá giải kỳ chiêu phòng thủ đặc sắc của La Ma Thập.

Động tác của Phương Tử Kính nhìn thì đơn giản, kỳ thật rất khó làm được. Nên biết, một người bước đi thì lưng cũng uốn theo, trọng tâm đổ về phía trước. Phương Tử Kính có thể đột ngột dừng thân thăng bằng bất động. Nếu không phải cơ bắp toàn thân thu phóng tùy ý, sao có thể làm nổi? Chính là vì thế, lúc này mới phá tan võ học của cao thủ như La Ma Thập.

Cất bước thành chiêu, cười ngạo phá địch. Phương Tử Kính chưa dùng một chiêu nửa thức, chỉ bước một bước lại khiến quốc sư Tây Vực ra tay vô dụng, sắp đánh trúng yếu hại mà lại không thành. Quần hùng ở một bên xem cuộc chiến, không khỏi bội phục sát đất.

Lư Vân từng kịch chiến cùng La Ma Thập tại Thiên Sơn, sinh tử quyết đấu không dưới trăm hiệp nên biết rõ lợi hại của lão tăng này. Lúc này mắt thấy Phương Tử Kính cử trọng nhược khinh, không thèm để tâm, đảo mắt liền bắt được La Ma Thập, trong tâm nổi lên cảm giác khiếp sợ. Lòng đầy tán thán, hắn liền muốn thốt lên: " Tào Tử Kiến Bắc Nguỵ năm xưa cất bảy bước thành thơ (1), Phương tiên sinh ngày nay một bước bắt giặc, thật là tuyệt diệu như nhau."

La Ma Thập bị người chế trụ, tự biết cái chết trước mắt. Đối phương chỉ cần dùng sức năm ngón sẽ bóp vỡ toang óc lão, nổ mắt vỡ xương mà chết. Nhớ tới chuyện cũ nhất thời hối hận, nước mắt nhỏ xuống.

La Ma Thập đang nhắm mắt đợi chết, chợt nghe Phương Tử Kính an ủi:

- Trẻ ngoan, đừng khóc, đến ăn kẹo.

Vừa nói, lão vừa từ trong lòng lấy ra một củ khoai chín, dúi vào trong tay La Ma Thập, lại xem vị quốc sư này như là đứa trẻ mới sinh.

La Ma Thập ngơ ngác cầm củ khoai, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, đôi chân mềm nhũn liền ngã ngồi trên đất.

Phương Tử Kính chậm rãi đi về phía Giang Sung, mỉm cười nói:

- Giang đại nhân, đã lâu không gặp, khí sắc của ngài vẫn rất tốt.

Giang Sung sợ đến tâm thần vỡ liệt, cả kinh kêu lên:

- Mau ngăn cản hắn!

Phương Tử Kính thở dài một tiếng, lại lấy ra một củ khoai, cau mày nói:

- Vì sao đại nhân phải bắt ta? Phương mỗ mỗi ngày ở trong sơn động, chỉ là cô hồn dã quỷ, không thê không tử, nhiều năm làm bạn với gió núi heo hút, sinh hoạt tầm thường không vui vẻ khoái lạc. Giờ ta muốn mời đại nhân về nhà làm khách, nấu khoai cho ngài nếm thử, đại nhân có thể nào cự tuyệt hảo ý của người ngoài ngàn dặm đây?

Giang Sung nghe đối phương muốn bắt mình về động. Nghĩ đến cuộc sống địa ngục như thế, nhất thời thét to:

- Người đâu, mau mau lên đi!

Chúng hảo thủ hai mặt nhìn nhau, lại không một ai dám động đậy. Giang Sung càng lúc càng sợ, liền đẩy An Đạo Kinh đi ra. An Đạo Kinh đành run rẩy tới trước mặt Phương Tử Kính. Toàn thân hắn phát run, ngay cả cương đao cũng cầm không nổi.

Phương Tử Kính thấy An Đạo Kinh run loạn toàn thân, liền mỉm cười đi về phía trước. An Đạo Kinh thấy lão tới gần, thoáng chốc sợ hãi xua xua hai tay, vội lui về phía sau.

Phương Tử Kính nhìn hắn một cái, nói:

- An Thống lĩnh, mấy năm không gặp, ngươi mập lên nhiều rồi.

Hai hàm răng An Đạo Kinh lập cập va vào nhau, ánh mắt cụp xuống, run giọng nói:

- Dạ... Ta... Ta sợ ...

Phương Tử Kính nói là chữ mập, không biết do An Đạo Kinh nghe lầm hay lưỡi ngọng, lại nói chữ mập thành ra chữ sợ.

Phương Tử Kính mỉm cười nói:

- An Thống lĩnh, không có việc gì thì tới nhà ta ăn khoai ăn sắn, thân hình sẽ không béo lên nữa.

Vừa nói vừa chậm rãi giơ tay, đặt củ khoai vào tay An Đạo Kinh. An Đạo Kinh đưa tay tiếp nhận, cảm giác toàn thân rét run, run giọng nói:

- Không... Không được... Ta thích ở kinh thành...

Trong lúc bối rối, chợt nghe mùi khai truyền ra. Vài gã tân khách đứng gần liền thấy đũng quần của hắn ướt đẫm, thì ra sợ đến tiểu ướt cả quần.

Cảnh tượng dù buồn cười nhưng trước sát khí của Cửu Châu Kiếm Vương, lại không một ai dám lên tiếng chế nhạo. Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Sư phụ có khí phách thật kinh người, ta nên học theo cho tốt." Lư Vân ở một bên lại kinh ngạc đến mở to hai mắt, nói không ra lời.

Phương Tử Kính thấy An Đạo Kinh nhát gan như vậy, liền mỉm cười đi đến chỗ Giang Sung.

Lần này đến phiên Hồ Mị Nhi chịu trận. Thị sợ đến hoa dung thất sắc, cả kinh nói:

- Ngươi... Ngươi không được lại đây!

Hai tay nắm đầy ngân châm nhưng thấy đối phương một bước phá địch, võ công cao tuyệt bình sinh giờ mới gặp, Hồ Mị Nhi lòng đầy sợ hãi, lại không dám tùy tiện ra tay.

Mắt thấy cường địch lại gần, Giang Sung ứa mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân, thảm thiết kêu lên:

- Trác chưởng môn! Mời ngài mau lại đây!

Thoáng chốc bóng người nhoáng lên, một bóng trắng phi thân lại đây che Giang Sung ở sau lưng. Người này mặc áo bào trắng, trên mặt lộ đầy sát khí băng lãnh, chính là Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu!

Hảo thủ Cẩm Y Vệ thấy "Kiếm Thần" ra mặt thì đại chấn tinh thần, liền rút đao cầm tay, bao quanh bảo vệ Giang Sung. Đám hảo thủ Côn Luân ở bên cũng rút kiếm gia nhập chiến đoàn. Liền vào lúc này, ngoài đạo quán chạy vội vào cả trăm tên Hỏa thương thủ, là do La Ma Thập gọi vào. Nhất thời võ lâm cao thủ đầy sảnh, quân binh tướng sĩ toàn bộ chỉ chờ Phương Tử Kính động thủ.

Lư Vân lấy làm kinh hãi, vội nói với Tần Trọng Hải:

- Làm sao bây giờ? Trác Lăng Chiêu đã ra mặt, chúng ta phải giúp Phương lão sư thế nào?

Tần Trọng Hải mỉm cười phẩy tay với Lư Vân, ý bảo hắn chớ nên kinh hoảng.

Lúc này Kiếm Vương Kiếm Thần ngưng mắt nhìn nhau, cả hai đứng bất động cách xa năm thước.

Phương Tử Kính nhìn Trác Lăng Chiêu, thản nhiên nói:

- Ngươi cũng muốn ăn khoai sao?

Sắc mặt Trác Lăng Chiêu trầm xuống, điềm nhiên nói:

- Phương Tử Kính, trước mặt Trác mỗ mà còn giả ngây giả dại, lát nữa đừng có hối.

Phương Tử Kính nghe lời nói khí phách mười phần, ồ lên một tiếng:

- Ngươi mang danh Kiếm Thần, rốt cuộc kiếm pháp ra sao?

Trác Lăng Chiêu cầm trường kiếm trong tay, lẫm liệt nói:

- Các hạ muốn biết, chi bằng nhất quyết một trận thư hùng đi!

Mọi người vừa nghe Trác Lăng Chiêu buông lời, nhất thời xôn xao bàn tán. Cửu Châu Kiếm Vương Phương Tử Kính thành danh cực sớm, nổi danh khắp giang hồ vài chục năm trước, sánh ngang với Thiếu Lâm Thiên Tuyệt Tăng. Chỉ là vật đổi sao dời, hơn mười năm trước thiên hạ bộc phát đại họa, khiến cho hai đại cao thủ cùng thoái ẩn. Từ đó, trong chốn võ lâm mới quật khởi đệ nhất thiên hạ Ninh Bất Phàm, về chuyện Trác Lăng Chiêu xuất hiện lại là mấy năm gần đây. Lúc này Trác Lăng Chiêu xuất ngôn khiêu chiến Phương Tử Kính. Hai người này là hai thế hệ đứng đầu võ lâm cách mấy chục năm. Nếu phải chém giết một hồi, chính là đại sự chấn động giang hồ.

Mắt nhìn đối phương không hề thoái nhượng, Trác Lăng Chiêu quát một tiếng, tay ấn chốt muốn rút kiếm khỏi vỏ. Liền vào lúc này, Phương Tử Kính đột nhiên đưa tay lại đây, giữ lấy chuôi kiếm của Trác Lăng Chiêu, thủ pháp nhanh như thiểm điện, làm cho Kiếm Thần không thể rút kiếm.

Trác Lăng Chiêu mặt lộ sát khí, cả giận nói:

- Ngươi sợ sao?

Thoáng chốc một luồng nội lực khí phách tuyệt luân bức ra, nội lực hãn hữu thế gian, đủ để trảm yêu trừ ma càn quét thiên địa, chỉ sợ Phương Tử Kính không thể chịu nổi.

Nội lực cường hãn chấn đến, Phương Tử Kính đột nhiên cười dài, bàn tay liền sinh ra âm dương song khí, lợi dụng luồng lực đạo âm nhu tiếp lấy nội lực bá đạo vô bì của Trác Lăng Chiêu, còn luồng khí dương cương kia thì theo chuôi kiếm, như lưỡi dao chém vào cơ thể Trác Lăng Chiêu. Một chiêu lập tức phản thủ vi công.

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Lão đầu này quả có chút tà đạo, không phải chỉ biết dọa người."

Y lập tức vận khởi mười thành nội lực, phát động thần công khổ luyện mấy chục năm, trên thân phát ra một đạo khí dày đặc như bức tường, thoáng chốc trừ khử đi cương khí vô hình do Phương Tử Kính phát ra.

Cự lực đối đầu, nhất thời không phân cao thấp. Hai đại cao thủ đều cùng thối lui một bước. Hai người giao thủ, toàn bộ lấy nội lực vô hình đối kháng. Ngoài vài cao thủ tuyệt đỉnh ở đây, không người nào nhìn ra được huyền cơ trong này.

Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

- Các hạ không cho ta rút kiếm, sao có thể phân kiếm pháp cao thấp?

Phương Tử Kính mỉm cười nói:

- Mấy năm nay ta bỏ kiếm theo đao. Muốn so kiếm pháp, coi như ngươi thắng là được.

Vừa nói vừa giấu tay vào trong tay áo, dường như không hề quan tâm.

Trác Lăng Chiêu lạnh lùng thốt:

- Ngươi làm gì vậy? Nếu sợ thì mở miệng xin tha, ta đây không bức bách.

Phương Tử Kính lắc đầu, mỉm cười nói:

- Phương mỗ giờ gần đất xa trời, tâm sớm tàn lạnh, không cần xuất ngôn khích tướng. Các hạ muốn tìm người đấu đá, đi qua tìm hắn đi.

Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một góc đại sảnh.

Hai hàng chân mày Trác Lăng Chiêu khẽ nhíu, theo ngón tay của đối phương nhìn lại. Chỉ thấy nơi đó có một nam tử đang cầm khăn tay lau nước miếng. Người này bộ dạng hèn mọn ti tiện, không phải Ninh Bất Phàm thì là ai? Ninh Bất Phàm vừa thấy tân khách khắp sảnh nhìn mình, nhanh chóng cười bồi rồi vòng tay khắp bốn phương, bộ dáng giống hệt chưởng quỹ đón khách.

Phương Tử Kính cười nhạt nói:

- Ngươi dù hơn ta cũng không thắng được hắn.

Trác Lăng Chiêu lửa giận ngút trời, lạnh lùng nói:

- Ta chưa giao thủ cùng Ninh Bất Phàm, sao ngươi biết rõ ai thắng ai bại?

Phương Tử Kính nói:

- Việc này không cần nói nữa. Đương kim thế gian, không người nào hơn nổi Ninh Bất Phàm.

Lúc trước Ninh Bất Phàm ăn nói khúm núm, còn nhẫn nhịn để Tây Môn Tung phun nước miếng vào mặt. Chúng tân khách sớm không coi người này là nhất đại tông sư gì nữa, giờ phút này nghe Cửu Châu Kiếm Vương tôn sùng hắn như có chỗ đặc sắc, cả đám nhất thời ngạc nhiên. Ngay cả Tần Trọng Hải cũng buồn bực khó hiểu, sư phụ của y đường đường là đại tông sư, không biết tại sao lại coi trọng một người tầm thường như Ninh Bất Phàm?

Trác Lăng Chiêu thấy Phương Tử Kính cố tình làm bộ, dường như có ý chọc giận bản thân, y không cam lòng thầm nghĩ: "Không biết họ Phương thu được bao nhiêu chỗ tốt từ Ninh Bất Phàm, lại tận lực nâng thanh thế cho hắn như thế. Ta nên trấn tĩnh lại, tránh rơi vào bẫy của đám tiểu nhân. "

Y điều hoà khí tức, nén lửa giận trong lồng ngực rồi nói:

- Kiếm vương đã tôn sùng Ninh chưởng môn như vậy, chi bằng chúng ta mời ngài đi ra. Mọi người công bình đấu một hồi, ngày sau tránh bớt những chuyện phân tranh.

Phương Tử Kính thở dài nói:

- Ngươi muốn đấu cùng Ninh Bất Phàm? Giang đại nhân đầu đầy quyền mưu, sẽ đồng ý với ngươi sao?

Trác Lăng Chiêu hừ mạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

- Ta mang danh Kiếm Thần, hôm nay tới đây để đoạt lấy danh hiệu đệ nhất thiên hạ. Bất luận là ai, đều không thể ngăn trở ta động thủ cùng Ninh Bất Phàm!

Vừa nói trừng mắt liếc Giang Sung, trong mắt tràn đầy sát ý.

Lời này của Trác Lăng Chiêu tuyệt không phải làm bộ, y vì tuyệt thế võ công trong Thiên Sơn mà giết người phóng hỏa, không từ bất cứ việc xấu nào. Khi tại Nam Thiên Môn, đã công khai bất hòa cùng Giang Sung, tất cả chuyện này chỉ vì bốn chữ "Đệ nhất thiên hạ". Giờ có người dám ngăn trở y khiêu chiến Ninh Bất Phàm, chính là tự tìm đường chết.

Giang Sung ngày thường vô cùng kiêu ngạo, có điều thân giữa hai đại cao thủ đương thời thì không dám xen vào nửa câu. Bị Trác Lăng Chiêu nhìn như vậy, y cười khan vài tiếng, không thấy có ý kiến gì.

Trác Lăng Chiêu bễ nghễ cười lạnh, nói:

- Phương tiên sinh nói nhiều như thế, đều là thổi phồng Ninh chưởng môn. Nếu các hạ tự nhận tài nghệ không bằng người, cần gì lên Hoa Sơn? Chẳng lẽ là tới khấu đầu với người ta sao?

Phương Tử Kính nghe lời lẽ chê cười nhưng không lấy làm giận, lắc đầu nói:

- Ai là đệ nhất thiên hạ, Phương mỗ không thèm để ý. Lần này ta lên Hoa Sơn, chỉ để xem một người mà thôi.

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, hỏi:

- Người nào?

Phương Tử Kính thản nhiên nói:

- ‘Mậu Thìn tuế chung, Long Hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại ’. Hôm nay ta lên Hoa Sơn, đích xác tới tìm Chân long.

Trác Lăng Chiêu sửng sốt, hỏi:

- Ngươi nói là tuyệt thế võ công trong Thiên Sơn?

Phương Tử Kính cười khổ, thần sắc có vẻ thê lương, nói:

- Không sai. Chỉ khi kế thừa tuyệt học Thiên Sơn, mới có thể độc bá giang hồ, trọng chấn triều cương. Trong thiên hạ, duy nhất truyền nhân Thiên Sơn, mới có khả năng thắng nổi Ninh Bất Phàm.

Ninh Bất Phàm nghe lời này thì nuốt nước miếng khan, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Trác Lăng Chiêu lại hắc hắc cười lạnh, bộ dáng đầy vẻ không phục. Tân khách còn lại nghe hai người đối đáp liền ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tất cả đều không hiểu ra sao.

Mọi người đang còn mờ mịt khó hiểu, đã thấy sắc mặt Giang Sung xanh mét như sợ hãi vạn phần. Y quay đầu nhìn ra ngoài, toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Dường như quái vật mặt người thân rắn kia đang rình ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào nuốt chửng y.

------------------------—--------------

Chú: (1) Bảy bước thành thơ. Điển cố nổi tiếng trong truyện Tam Quốc Chí. Tào Thực (192-232) người đất Bái, huyện Tiêu, nay thuộc tỉnh An Huy, Trung Quốc; là con trai thứ ba của Tào Tháo, em của Tào Phi, tự là Tử Kiến, khi mất có tên thụy là Tư, nên còn được gọi là Trần Tư Vương. Ông là một nhà thơ nổi bật nhất trong số văn nhân thời Kiến An, Trung Quốc.

Tào Phi và Tào Thực, là hai anh em ruột mà tính tình và đời sống trái nhau hẳn. Tào Phi làm vua chỉ cho văn chương mới là sự nghiệp lớn, đáng lưu truyền lại thiên thu; còn phú quí, công danh hễ chết là hết. Tào Thực, ngược lại, cho văn chương là nghề mọn mà sự lập công mới đáng trọng. Trong một lá thư gửi bạn, ông thố lộ nỗi lòng, đại ý nói: “Tôi tuy bạc đức, cũng gắng sức giúp nước, để ân huệ cho dân, chứ không muốn lấy công việc bút mực làm công lao, lấy từ phú làm hơn người”.

Lúc Tào Tháo xây xong Đồng tước đài, Tào Thực chỉ mới lên mười. Vậy mà, khi nghe cha ra lệnh các con làm thi phú để tán tụng, ông làm xong bài phú Đồng tước đài, khiến cha vừa mừng vừa kinh ngạc, và Tào Phi bắt đầu ganh tị với ông từ đó.

Sau khi Tào Phi lên ngôi, muốn loại trừ Tào Thực, một lần giữa triều, nhà vua lấy đầu đề “Anh em” (nhưng trong bài không được nói đến hai tiếng “anh, em”) bắt Tào Thực bước bảy bước, phải làm xong bài thơ, nếu không sẽ bị tội. Và Tào Thực, vừa rơi nước mắt vừa đọc:

Nấu đậu bằng dây đậu,

Đậu ở trong nồi khóc.

Rằng cùng một gốc sinh,

Đốt nhau sao mà gấp!

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.