Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần hùng hội Hoa Sơn

3293 chữ

Anh Hùng Mạt Lộ

Tác giả: Tử Hàn

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 3: Quần hùng hội Hoa Sơn

Hồi 3

Người dịch: Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Võ công của Linh Định siêu phàm nhập thánh, đủ sức ganh dài đua ngắn cùng Trác Lăng Chiêu. Lão vừa ra tay đã sử đến tuyệt chiêu, có ý đại khai sát giới. Tô Dĩnh Siêu thân mang chức trách ngăn cản nhân vật võ lâm tư đấu tại bổn phái, có điều thấy vị đại sư trước mắt khí thế bất phàm, công lực thâm hậu vượt xa Linh Chân. Hắn có mười cái lá gan cũng không dám tiến ra ngăn cản, nhất thời hoảng hốt, không biết làm sao cho phải.

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Đại sư muốn động thủ? Ngài không nghe vị thiếu hiệp kia nói, chúng ta không nên tư đấu trên núi này sao?

Linh Định bất động thanh sắc, đưa tay chỉ xuống núi, nói:

- Chúng ta không cần làm khó người ngoài, cứ xuống núi nói rõ chuyện này là được!

Trác Lăng Chiêu khẽ nhíu đôi mày dài, cười nói:

- Đại sư nhất định muốn phân cao thấp?

Linh Định không đáp, hai tay dang rộng ra rồi hợp lại. Chỉ nghe đoành một tiếng như sét đánh, chiêu này gọi là Lôi Khai Thiên Địa, chính là thức mở đầu trong "La Hán Đồng La Bạt". Trong các võ tăng Thiếu Lâm, trước nay chỉ có Thủ Tọa La Hán Đường mới được truyền dạy tuyệt nghệ này. Mọi người thấy Linh Định tràn đầy tự tin, đã xuất ra bản lĩnh giữ nhà, chắc chắn sẽ có một hồi quyết chiến.

Trác Lăng Chiêu cười ha hả, không mở miệng nhưng trong mắt lóe lên sát cơ. Song phương giương cung bạt kiếm, nhất thời tình thế trở nên khẩn trương.

Liền vào lúc này, chợt xa xa truyền đến một tiếng pháo nổ, tiếp theo có người cất cao giọng nói:

- Giờ lành đã đến, xin chư vị khách quý tiến vào sảnh đường, cùng chứng kiến đại lễ thoái ẩn của Ngọc Thanh Quan Ninh chưởng môn.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói với Linh Định:

- Đại sư muốn vào sảnh, hay là nhất định xuống núi phân thắng bại?

Linh Định nhớ tới nhiệm vụ chưởng môn giao phó, bản thân lão đại biểu cho Thiếu Lâm đến đây. Giờ phút này nếu không vào sảnh, chắc chắn thất lễ với chủ nhân. Cân nhắc lợi hại, lão đành hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:

- Lát nữa sau khi đại sự chấm dứt, lão nạp muốn mời Trác chưởng môn uống mấy chén trà nhạt, hân hạnh tiếp đãi.

Trác Lăng Chiêu cười ha hả, nói:

- Không cần phiền toái như thế. Đại sư muốn uống trà, bên trong rất nhiều, lát nữa hai ta muốn thì cứ uống cho thống khoái, cần gì bỏ gần tìm xa đây?

Chúng nhân nghe thì rùng mình, biết Trác Lăng Chiêu có ý khiêu chiến Ninh Bất Phàm. Xem cục diện hôm nay còn phức tạp hơn chuyện báo thù rửa hận rất nhiều.

Trác Lăng Chiêu thấy Linh Định mặt đầy sát khí lại chỉ mỉm cười, phất ống tay áo dẫn môn nhân rời đi. Dương Túc Quan thấy hai mắt Linh Định xuất nộ hỏa, chàng bước lên trước một bước, thấp giọng nói:

- Sư huynh, chúng ta vào trước đi. Đừng để thất lễ với người ta.

Linh Định thở ra một hơi trọc khí, chắp tay chữ thập làm lễ với Thanh Y Tú Sĩ rồi cũng dẫn người đi vào.

Quần hùng tới đại sảnh, bên trong đã chật ních người. Ngoài bảy cái ghế lớn còn trống, những ghế khác đã có người ngồi. Dương Túc Quan đưa mắt nhìn lại, thấy bảy ghế lớn được bày biện làm hai hàng trước ba sau bốn, hẳn là dành cho thủ lĩnh các đại phái.

Ngày nay võ lâm Trung Nguyên cầm đầu bởi tám đại phái, theo thứ tự là Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân, Hoa Sơn, Nga Mi, Điểm Thương, Cửu Hoa Sơn, Không Động. Ngoài thủ lĩnh hai phái Thiếu Lâm Võ Đang không đến, chưởng môn các phái còn lại đều đích thân tới dự đại lễ.

Lúc này Tô Dĩnh Siêu đi vào bẩm báo. Tiếp theo một trung niên nam tử bộ dạng lấm lét bước nhanh ra, hướng về đám người nói:

- Thực là vất vả, đã làm phiền Linh Định đại sư, Trác chưởng môn, Nguyên Dịch đạo trưởng giá lâm Hoa Sơn! Xin các vị hãy sang bên này!

Dương Túc Quan thấy người này diện mạo xấu xí, bộ dạng thấp hèn như tiểu nhị khách điếm, xem ra là nhân vật thuộc hạng như Toán Bàn Quái, lúc này nhíu mày theo Linh Định đi về phía trước.

Ra trước đại vị, nam tử có bộ dạng lấm lét nói:

- Ồ, phương trượng Thiếu Lâm Tự Linh Trí không tới, vậy xin Linh Định đại sư ngồi ở ngôi đầu.

Hắn lập tức đưa tay mời khách, liền mời Linh Định ngồi vào ghế đầu.

Dương Túc Quan thấy bổn môn được người kính trọng, vui sướng thầm nghĩ: "Danh vọng Thiếu Lâm được sùng bái như rồng. Bổn tự nổi danh từ ngàn năm trước, Hoa Sơn tuy được xưng là ‘ đệ nhất thiên hạ ’ nhưng cũng không dám thất kính."

Trong lòng chàng đang so sánh, nam tử kia lại mời Nguyên Dịch ngồi vào ghế lớn thứ hai. Xem ra những năm gần đây, thanh thế của Võ Đang Sơn không vượng nhưng vẫn đầy tiềm lực, khiến người không dám khinh thường.

Mắt thấy Nguyên Dịch ngồi ghế thứ hai, đoán rằng Trác Lăng Chiêu khí lượng hẹp hòi, trong lòng tất không thoải mái. Dương Túc Quan ghé mắt nhìn lại, đã thấy Kiếm Thần cười lạnh tựa hồ không cam lòng. Dương Túc Quan cười thầm trong bụng: "Trác Lăng Chiêu bình sinh hay so đo chấp vặt, lát nữa nếu môn nhân Hoa Sơn an bài không tốt, người này không trở mặt ngay tại trận mới lạ."

Quả nhiên, nam tử bộ dạng lấm lét thấy ánh mắt Trác Lăng Chiêu lạnh như băng, sợ đến ho khan liên tục, luống cuống chân tay. Hắn liên tục vái chào, liền đưa tay chỉ vào ghế lớn thứ ba, cười bồi nói:

- Kiếm Thần giá lâm Hoa Sơn, vẻ vang cho Ngọc Thanh Quan chúng ta, xin mời ngồi.

Trác Lăng Chiêu thấy mình ngồi thứ ba bên cạnh Thiếu Lâm Võ Đang, cũng không tính thiệt thòi quá mức, liền cười lạnh rồi ngồi xuống. Nam tử nọ không dám chậm trễ, nhanh chóng mời Thanh Y Tú Sĩ ngồi vào chỗ sau lưng Linh Định.

Đại thủ lĩnh các môn phái võ lâm sôi nổi vào chỗ ngồi, ngay cả Dương Túc Quan, Vi Tử Tráng, chư cao thủ Côn Luân đều được sắp xếp vị trí. Hán tử nọ tướng mạo tầm thường nhưng lại là nhân tài quản sự khó tìm, nhanh chóng an bài gọn gàng đâu vào đấy, căn cứ uy tín thân phận của từng người để xếp định số ghế, người tuy nhiều nhưng không một ai phát ra nửa câu oán hận nào.

Xếp đến chỗ cho Quyên Nhi, nam tử bộ dạng lấm lét thấy nàng trẻ trung non nớt, liền cười nói:

- Tiểu cô nương là Quyên Nhi? Cô có muốn ngồi bên cạnh sư phụ hay không?

Không đợi nàng đáp lời, hắn liền sai người lấy ghế cho Quyên Nhi ngồi bên cạnh Thanh Y Tú Sĩ.

Quyên Nhi thấy có người nhận ra bản thân mình, không khỏi mừng rỡ, sung sướng nói:

- Ông biết ta tên là Quyên Nhi?

Nam tử có bộ dạng lấm lét cười hì hì, nói:

- Đình Nhi Quyên Nhi, kiếm thuật cao siêu, xinh đẹp như hoa. Trong chốn võ lâm, có ai chưa từng nghe đây?

Quyên Nhi nghe hắn tâng bốc nàng lên tận trời, nhất thời mừng rỡ, nhanh chóng kéo tay áo Thanh Y Tú Sĩ, cười vui nói:

- Sư phụ! Người nghe người ta khen con kìa!

Hán tử kia cười nói:

- Đáng tiếc tiểu cô nương không có ngoại hiệu. Nếu không, ta nhất định sẽ ca tụng ngày đêm.

Quyên Nhi cười nói:

- Ai nói ta không có ngoại hiệu. Ta sớm đã có một cái, sau này để ý gọi bổn cô nương là ‘ Ngọc Nữ Thần Kiếm Tiểu Tinh Linh ’! Thế là được rồi!

Chúng chưởng môn thấy nàng ngây thơ, đều cười ha hả. Đến hạng âm trầm như Trác Lăng Chiêu cũng phải mỉm cười.

Thanh Y Tú Sĩ lắc đầu, không để ý đồ nhi mà vẫy tay gọi A Ngốc lại, nói:

- Lát nữa ở đây nhiều người lắm lời, rất là điếc tai. Ngươi hãy rời khỏi sảnh ra ngoài chơi đi.

Thanh Y Tú Sĩ biết đầu óc của A Ngốc không được bình thường, không tiện ngồi ở đây, liền tính nhờ môn nhân Hoa Sơn dẫn hắn đến sảnh khác bên cạnh chơi đùa, tránh vô cớ rước lấy họa.

A Ngốc ồ một tiếng, sờ sờ đầu khó hiểu hỏi:

- Sảnh nhỏ bên cạnh? Chơi cái gì?

Mọi người thấy vóc người A Ngốc khôi ngô, trên mặt lại đầy vết bẩn. Cả đám không khỏi kinh ngạc, đều phỏng đoán lai lịch của người này.

Quyên Nhi nghe sư phụ có ý đuổi A Ngốc ra ngoài, trong lòng chợt thấy hoảng loạn. Nàng cùng người này như hình với bóng. Lần này xuống núi đã lâu, có không biết bao nhiêu chuyện muốn nói, vậy mà giờ phải tách ra. Quyên Nhi đang muốn mở lời ngăn cản, Thanh Y Tú Sĩ đã gọi một gã đệ tử Hoa Sơn qua, nói:

- Môn nhân của ta tính tình ham chơi, ngồi một chỗ tất không yên. Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn hắn đi đổ xí ngầu, cho khuây khỏa thời gian.

A Ngốc nghe chữ đổ xí ngầu thì lỗ mũi phun khí, vọt tới nắm chặt tay đệ tử kia, cười to nói:

- Đi! Chúng ta mau đi đánh cuộc cho thống khoái. Lát nữa ta liên tục đổ một trăm điểm “đại”, cho ngươi thua đứt dây buộc quần!

Đệ tử kia bị túm áo thì sợ đến toàn thân nhũn ra, run giọng nói:

- Điều này không thể được, môn quy của bổn sơn không cho phép đánh bạc...

A Ngốc cười hì hì nói:

- Được rồi! Ta đây đánh cuộc, nhất định ngươi không dám đánh cuộc với ta, một trăm lượng bạc...

Vừa nói, hắn vừa lôi kéo đệ tử kia ra khỏi cửa. Chúng tân khách nhao nhao né tránh, lại không biết ở đâu chui ra một kẻ điên tác quái như vậy.

Thanh Y Tú Sĩ thấy hai mắt Quyên Nhi lệ ướt lưng tròng, lập tức nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, hòa nhã nói:

- Đứa nhỏ ngốc, sư phụ đã lâu không gặp con. Ở lại nơi này hầu hạ ta, được chăng?

Quyên Nhi nghe sư phụ thương yêu mình liền nín khóc mỉm cười, quấn quít lấy Thanh Y Tú Sĩ không rời.

Các chưởng môn an tọa, liền cùng hàn huyên. Dương Túc Quan ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy hai người Linh Định, Nguyên Dịch ghé tai thì thầm như đang nhàn thoại việc trong môn phái. Trong tâm chàng rất vui, thầm nghĩ: "Võ lâm chính đạo ngày nay không khởi sắc, tà ma nổi lên bốn phía. Thiếu Lâm chúng ta nên liên lạc kết giao cùng Võ Đang. Lát nữa rảnh rỗi, nhất định phải cùng Nguyên Dịch đạo trưởng trò chuyện một phen mới được."

Chàng nhìn một hồi, lại chuyển hướng sang Trác Lăng Chiêu, thấy y đang cùng chưởng môn hai phái Nga Mi, Điểm Thương nhỏ giọng thương nghị. Mắt thấy ba người nói cười vui vẻ thân thiết, Dương Túc Quan thầm cười lạnh. Trác Lăng Chiêu tâm cao ngạo khí, kết thiện duyên rộng rãi là ngày sau muốn mượn sức quần hùng, tranh phong cùng Thiếu Lâm Võ Đang một phen.

Dương Túc Quan cười lạnh vài tiếng, đánh giá bốn phía đại sảnh. Chàng vốn tinh minh cẩn trọng, hôm nay Hoa Sơn long xà hỗn tạp, có thể nói hung hiểm dị thường. Giờ phút này liền quan sát kỹ càng mọi sự cùng bày biện trong phòng, tránh lát nữa lại rơi vào bẫy người ta.

Khi mới vào không lưu ý, giờ nhìn quanh mới thấy bên phải đại sảnh trống rỗng có bày ba cái ghế tựa lớn. Dương Túc Quan lấy làm lạ thầm nghĩ: " Thủ lĩnh các đại phái võ lâm đã đến đông đủ, mấy cái ghế này để cho ai ngồi?"

Ba cái ghế nọ sang trọng quý giá, ở trên điêu long khắc phượng, đủ thấy dành cho khách quý quan trọng nhất ngồi. Không biết còn có cao nhân nào chưa đến?

Dương Túc Quan đang thầm phỏng đoán, chợt thấy Lư Vân bên cạnh liên tiếp quay đầu, có vẻ không an tọa. Chàng liền hỏi:

- Lư huynh có chuyện gì sao?

Lư Vân xoay đầu, cau mày nói:

- Ta thấy Tần tướng quân còn chưa lên núi, hay là có chuyện gì chậm trễ?

Dương Túc Quan ngẩng đầu, thấy Trác Lăng Chiêu vẫn đàm tiếu cùng người, không có khả năng rời khỏi sảnh gây chuyện. Chàng yên lòng, mỉm cười nói:

- Lư huynh không nên quá lo lắng. Võ công của Trọng Hải cao cường, lại khôn khéo đa trí, ai có thể làm gì nổi hắn?

Lư Vân lắc đầu, đứng dậy nói:

- Trong này không có chuyện. Tiểu đệ ra cửa lớn chờ, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.

Dương Túc Quan thấy hắn cố chấp thì không tiện nhiều lời, gật đầu nói:

- Lư huynh nên sớm trở lại cho. Đến lúc điển lễ bắt đầu, chỉ sợ ra vào không tiện.

Lư Vân cười đáp:

- Tiểu đệ sẽ lưu tâm chuyện này.

Vừa nói, hắn vừa lách người rời sảnh, nhìn ra xa ngoài cửa.

Trở về từ Tây cương, mắt thấy Tần Trọng Hải như có điều phiền nhiễu, thường xuyên không nói một lời, Lư Vân cũng lấy làm lo lắng, lúc này thầm nghĩ: "Tần tướng quân đối đãi với ta tựa như huynh đệ ruột thịt. Ta cần thay hắn bày mưu nghĩ kế một phen, đừng để hắn phiền lòng như vậy."

Từ sau khi Ngũ Định Viễn mất tích, đối với bằng hữu, Lư Vân càng thêm nghĩa khí sâu nặng. Mắt thấy Tần Trọng Hải phiền não, hắn liền có ý phân ưu cùng y, chỉ là không biết nguyên nhên vì sao tâm thần Tần Trọng Hải lại không yên như vậy.

Đang lúc này, có hai nam tử sóng vai đi tới. Hai người này thân cao lưng dài, người bên trái có vóc người thon gầy, bộ mặt già nua, niên kỷ chừng sáu mươi, nét mặt ẩn lộ lệ khí cố chấp, không biết là ai. Người bên phải lưng hùm vai gấu, vóc dáng cường tráng, thần sắc không giận mà uy, chính là Tần Trọng Hải.

Lư Vân mừng rỡ vội ra nghênh đón, kêu lên:

- Tần tướng quân! Ta ở chỗ này!

Tần Trọng Hải thấy Lư Vân thì sửng sốt, dường như không ngờ được hắn chờ ngoài cửa. Thần sắc của y có vẻ không được tự nhiên, cười khổ nói:

- Lư huynh đệ, sao ngươi lại ra đây?

Lư Vân nói:

- Ta thấy ngài còn chưa lên núi, bất giác lo lắng, liền ra ngoài cửa chờ!

Tần Trọng Hải vươn tay gõ nhẹ vào trước ngực Lư Vân, cười nói:

- Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, sao phải khẩn trương như vậy!

Lư Vân mỉm cười, quay đầu nhìn lão nhân bên người Tần Trọng Hải, hỏi:

- Vị tiền bối này là ai? Tần tướng quân có thể dẫn tiến cho ta một phen được chăng!

Tần Trọng Hải nghe vậy thì ngẩn ra như có vẻ do dự, ngập ngừng nói:

- Đây... Vị này chính là...

Lư Vân thấy Tần Trọng Hải muốn nói lại thôi, không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm: "Tần tướng quân bình sinh không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại làm sao thế này?"

Hắn đang muốn hỏi lại, lão nhân kia đã tự tiếp lời, thản nhiên nói:

- Lão hủ là Phương Tử Kính.

Lúc trước mọi người phiếm chuyện tại khách điếm, Vi Tử Tráng từng đề cập tới tứ đại tông sư thiên hạ, một người trong đó chính là Cửu Châu Kiếm Vương Phương Tử Kính trước mắt. Có điều Vi Tử Tráng chưa đề cập tục danh của người này, Lư Vân nghe ba chữ Phương Tử Kính nhưng không biết đây chính là cao thủ tuyệt đỉnh uy chấn tứ hải. Lúc này chỉ chắp tay một cái, nói:

- Thì ra là Phương lão tiên sinh, vãn bối Lư Vân ở nơi này thỉnh an ngài.

Phương Tử Kính nghe hai chữ Lư Vân, mỉm cười hỏi:

- Ngươi chính là tham mưu của Trọng Hải?

Lư Vân nghe đối phương nhận ra mình, lấy làm lạ kêu lên:

- Thì ra lão tiên sinh nhận biết tại hạ.

Phương Tử Kính không đáp, vỗ một cái vào vai Tần Trọng Hải, nói:

- Các ngươi tuổi trẻ có nhiều chuyện để nói, ta đi vào trước.

Tần Trọng Hải kéo tay lão, kêu lên:

- Sư phụ! Con còn chuyện muốn hỏi người...

Phương Tử Kính quay đầu cười nói:

- Nơi đây nhiều người lắm chuyện, thân phận hai thầy trò ta đặc thù, không nên nhiều lời. Lát nữa nếu còn gặp mặt, nói sau cũng không muộn.

Đang khi nói chuyện, thân ảnh lão chợt lóe, tiến vào trong sảnh.

Tần Trọng Hải nhìn theo bóng dáng Phương Tử Kính, bất giác thở dài một tiếng, bộ dáng có vẻ uể oải.

Lư Vân nghe Tần Trọng Hải gọi Phương Tử Kính là thầy, lúc này than một tiếng, áy náy nói:

- Thì ra Phương lão tiên sinh là sư phụ của Tần tướng quân, mới vừa rồi ta thật là thất lễ.

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Không sao. Sư phụ ta là người không màng trần thế, tất không trách móc những tiểu tiết như vậy.

Lư Vân gật đầu, nói:

- Tôn sư cũng đến xem Ninh Bất Phàm thoái ẩn sao?

Tần Trọng Hải nhìn cửa không đáp lời, chỉ nói nói:

- Lư huynh đệ. Lai lịch sư thừa ta, làm phiền ngươi giữ bí mật cho. Tính tình sư phụ của ta lạ kỳ, không thích người ngoài biết ta là đệ tử của người.

Lư Vân ồ một tiếng, thầm nghĩ: “Phương lão tiên sinh thật là kỳ quái, có cao đồ cỡ như Tần tướng quân, nên lấy làm cao hứng mới phải! Sao lại không muốn cho người bên ngoài biết?"

Hắn tự biết đây là việc nhà của người ta, dù tò mò nhưng không tiện hỏi nhiều, đành mở lời đồng ý chuyện này.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.