Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể quay đầu

4660 chữ

Anh Hùng Mạt Lộ

Tác giả: Tử Hàn

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 4: Không thể quay đầu

Hồi 2

Người dịch: FA

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Quái vật đáng sợ kêu gào loạn xị, hai tay cầm theo hai cái đầu người nhảy đến. Trong đám Cẩm Y Vệ, có mấy người ngã ra đất, liền bị nó dùng trảo bẻ gãy cổ. Đám người cả kinh kêu lên:

- An Thống lĩnh, mau tới cứu chúng ta!

An Đạo Kinh làm gì còn gan ở lại ứng chiến, nghe thuộc hạ kêu khóc thì hắn chính là người chạy trốn đầu tiên.

Mắt thấy quái vật nổi điên, lúc này dù có quay đầu hay không thì nó đều giết sạch. Đám người kinh sợ bỏ chạy tán loạn vào sâu trong động.

Kim Lăng Sương rút trường kiếm ra, quát:

- Yêu quái lớn mật, đỡ một kiếm của ta!

Đồ Lăng Tâm cũng giơ kiếm chém tới quái vật. Quái vật kia hét lên rồi phi thân nhảy ra chỗ khác, tiện tay giết thêm vài người.

Kim Lăng Sương phía trước, Đồ Lăng Tâm phía sau. Hai người liên thủ đuổi theo nhưng thân pháp của quái vật thật sự quá nhanh, mỗi khi trường kiếm công tới thì nó liền nhảy ra xa. Hai người đuổi không kịp, đành trơ mắt nhìn nó giết chóc khắp nơi. Nhất thời nhân mã các bên chạy tán loạn, tiếng kêu khóc vang khắp như trong địa ngục trần gian.

Trác Lăng Chiêu đang đi đầu, nghe đệ tử báo tin liền thi triển khinh công quay lại. Y thấy quái vật hung hăng càn quấy, không ai ngăn cản nổi thì cũng thầm kinh ngạc.

Đám người thấy y thì khóc lớn:

- Trác chưởng môn, mau cứu chúng ta!

Trác Lăng Chiêu quát:

- Toàn bộ tránh ra cho ta!

Đám người tách ra một khoảng trống. Quái vật kia đứng giữa kêu to, hai tay còn đang vân vê một cái đầu người.

Trác Lăng Chiêu mang trường kiếm bên hông, chậm rãi đi đến trước mặt quái vật. Chỉ thấy nó có màu lông xám đen, hai mắt màu vàng lam. Trác Lăng Chiêu chưa từng thấy qua yêu quái kỳ dị thế này, bất giác hai hàng chân mày nhíu chặt. Quái vật cũng nghiêng đầu đánh giá người trước mặt nó.

Mọi người nín thở ngưng thần. Kim Lăng Sương thấp giọng nói:

- Chưởng môn cẩn thận. Quái vật này nhanh như chớp, chỉ cần thấy người quay đầu lại liền vọt tới sát hại.

Trác Lăng Chiêu gật đầu:

- Ra là thế. Tốt!

Y có ý dẫn dụ, bèn xoay người đưa lưng về phía quái vật, sau đó quay lại cười lạnh nhìn nó.

Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu lớn mật như thế thì đều la hoảng. Quái vật bị khiêu khích, thét một tiếng chói tai. Thân ảnh chợt lóe lao thẳng tới đỉnh đầu Trác Lăng Chiêu. Lực tay của nó vốn rất khỏe, dễ dàng đánh bay đầu người. Chúng nhân thấy Trác Lăng Chiêu không phòng ngự, hoảng hốt kêu lên:

- Cẩn thận!

Mắt thấy quái vật sắp chộp tới, Trác Lăng Chiêu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhấn khóa vỏ kiếm bên hông một cái, nội kình xuất ra khiến thanh kiếm bay vọt đi.

Vút một tiếng, trong động bỗng sáng lóa lên. Trước mắt mọi người trở nên chói lòa. Chỉ nghe mấy tiếng kêu chi chi thảm thiết, thân thể to lớn của quái vật văng thẳng vào vách đá rồi ngã ra, tứ chi không ngừng giật giật.

Trác Lăng Chiêu ra chiêu thật sự quá nhanh. Dù là đám cao thủ ở đây cũng không thấy rõ chiêu thức. Một gã hảo thủ Cẩm Y Vệ hỏi:

- Quái vật đã chết sao?

Một người khác mắng:

- Con mẹ nó, ta làm sao biết được, ngươi qua xem sao đi!

Mọi người sợ muốn chết, không dám tới mà chỉ đùn đẩy lẫn nhau. Bỗng giữa không trung rơi xuống một vật, chính là thủ cấp của con quái thú kia!

Đám người sung sướng vỗ tay hét lớn:

- Giỏi!

Phải nói một kiếm kia của Trác Lăng Chiêu nhanh mạnh tuyệt luân. Lời đồn "Côn Luân kiếm xuất, máu chảy thành sông. Ngàn dặm mênh mông như sông Hoàng Hà” quả không sai, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không thoát khỏi. Lúc này mọi lời khen đều xuất phát từ sự chân thành. Nếu Trác Lăng Chiêu không có võ công trác tuyệt, không biết quái vật kia còn giết bao nhiêu người nữa.

An Đạo Kinh ở xa xa kinh hãi không thôi, thầm nghĩ:

- Không thể tưởng tượng kiếm pháp của họ Trác cao siêu như vậy. Chiêu thức vừa nhanh vừa độc. Nếu ta gặp thì biết tránh thế nào?

Hắn vốn không phục Trác Lăng Chiêu, giờ thấy kiếm thuật của đối phương mới biết hai bên cách nhau một trời một vực. Nhất thời sắc mặt xám như tro, miệng còn thì thào lời gì đó.

Trác Lăng Chiêu tra kiếm vào vỏ, ung dung nói:

- Mọi người đi thôi!

Đám Cẩm Y Vệ kính sợ khom người rồi mới xoay người bước đi. An Đạo Kinh thì không dám chạm mặt Trác Lăng Chiêu, vội đi về phía trước. Chỉ có người của Côn Luân Sơn là thấy hãnh diện quá mức.

Có điều sau trận này, môn hạ Côn Luân chết tám người, Cẩm Y Vệ chết mười lăm người. Hai lộ bị thương vô số kể, kết quả thảm trọng.

Mọi người hội họp cùng Giang Sung, đem tình hình vừa rồi nói qua một lần. Giang Sung vừa mừng vừa sợ, cười nói:

- Đa tạ Trác chưởng môn đã tru diệt yêu nghiệt, trừ hại cho chúng ta.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Đâu có, xin Giang đại nhân tiếp tục dẫn đường!

Mọi người nghe nói còn phải đi sâu vào trong thì vô cùng sợ hãi, bất giác trong lòng nổi lên định quay đầu chạy trốn, không cần biết trong Thần Cơ Động có bí mật gì.

Giang Sung trầm tư trong chốc lát, nói:

- Nếu ta nhớ không sai, trước mặt sẽ có một thông đạo nhỏ hẹp, xin mọi người cẩn thận bước theo ta!

Mọi người đi một lát, bị hai vách đá chắn ngang trước mặt. Trác Lăng Chiêu đang định hỏi, đã thấy Giang Sung cúi người đi vào trong khe hở tiếp giáp hai vách. Trác Lăng Chiêu sửng sốt nhưng cũng đi theo. Tiếp đó đám người La Ma Thập, An Đạo Kinh, Đồ Lăng Tâm đều đi vào. Mọi người thấy Giang Sung quen thuộc địa hình như vậy thì ngạc nhiên. Xem ra đối phương không nói xằng bậy, đúng là đã tới đây ba lần.

Ngũ Định Viễn định bước vào, chợt nhiệt khí trên cánh tay có dấu hiệu tán ra. Hắn vừa dừng bước, đã nghe sau lưng có một người thúc giục:

- Ngũ chế sứ, mời vào thôi!

Lời chính là của Kim Lăng Sương.

Ngũ Định Viễn gật đầu rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diễm Đình, cả hai cùng bước vào. Kim Lăng Sương thấy hơn trăm người đã vào trong mới theo vào cuối. Y vốn là cao thủ hàng thứ nhì trên Côn Luân Sơn, võ công cùng kinh nghiệm chỉ kém chưởng môn. Lúc trước có “Trường hữu” là tiền lệ, giờ đi đoạn hậu để tránh gặp thêm bất trắc.

Mọi người đi vào trong, là một đường hầm rộng chỉ vài thước, đủ cho một người đi qua. Thỉnh thoảng, hai bên vách có nước chảy xuống. Đường hầm dốc xuống không biết thông tới nơi nào.

Đi một lát, đám người cảm thấy thân mình nóng lên. Đường hầm nóng bức kín bưng như cái nồi hấp, người nào cũng ướt đẫm mồ hôi, thở dốc liên tục. Mấy đệ tử Côn Luân chịu không nổi, đành cởi áo ở trần đi tiếp. Giờ đang mùa đông rét buốt, thực không biết khí hậu nơi đây sao lại kì lạ như vậy.

Mọi người đi được mấy trăm thước thì càng nóng vội, muốn thoát khỏi đây. Ngũ Định Viễn cảm thấy trên tay ngày càng nóng, tựa hồ như độc tố sắp phát tác. Diễm Đình thấy trán hắn nhỏ đầy mồ hôi, lo lắng hỏi:

- Ngũ đại gia, tay huynh lại đau sao?

Ngũ Định Viễn lắc đầu cười:

- Ta ổn, không có chuyện gì.

Diễm Đình lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, bộ dáng đầy vẻ thương xót. Ngũ Định Viễn cảm thấy được an ủi, liền quên đi nỗi đau đớn trên người.

Thêm một lúc thì mọi người đặt chân trên đất bằng. Rốt cuộc ra khỏi đường hầm, hai bên mở rộng rất nhiều, đủ cho mấy người sánh vai nhau mà đi. Chợt nghe có tiếng nước chảy, mấy người giơ đuốc thấy có một con suối nhỏ. Trong ánh lửa, có thể thấy làn nước trong suốt đang chảy róc rách không ngừng.

Giang Sung quen an nhàn sung sướng, đi bộ một hồi cảm thấy mệt mỏi, bèn nói:

- Mọi người ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!

Đám Cẩm Y Vệ liền bưng qua một khối đá tròn để y ngồi nghỉ tạm. Một gã đệ tử Côn Luân khát nước khó chịu, liền đi tới bờ suối định uống nước. Một đồng bạn vội bảo:

- Cẩn thận một chút, không chừng lại có quái vật gì đó.

Đệ tử kia dùng trường kiếm khua một trận trong nước, hồi lâu không thấy dị trạng mới thở ra một hơi, yên lòng nói:

- Xem ra suối này thật sự sạch sẽ, không có việc gì.

Hắn vốc nước uống mấy bận, lại lớn tiếng khen:

- Nước thật ngọt mát, các ngươi cũng tới uống đi!

Sau đó hắn tiếp tục vùi đầu trong nước, uống vài ngụm to. Mọi người lo lắng sợ hãi nhưng thấy không có việc gì đều mừng rỡ. Mấy gã đệ tử sớm đã miệng đắng lưỡi khô, nhanh chóng đi về con suối.

Giang Sung đang ngồi nghỉ trong một góc, thấy hành động của đám đệ tử Côn Luân thì cả kinh quát:

- Các ngươi đang làm gì đó? Mau lùi lại!

Chúng đệ tử nghe lệnh lui về phía sau. Một người nhanh chóng tới lay lay tên đệ tử còn đang vục đầu xuống nước, nói:

- Ngươi mau ngoi lên, đừng uống nữa!

Đệ tử kia nhấc cái đầu ướt đẫm lên hỏi:

- Sao? Có việc gì?

Liền vào lúc này, mặt nước đột nhiên tách ra rồi một con quái ngư nhảy lên không. Quái ngư này thân đen sì mực xen lẫn sắc màu vàng óng, toàn thân như bao bọc trong một cái vỏ lớn, bộ dáng quái dị khôn kể, nhắm thẳng đầu đệ tử kia mà đớp.

Đệ tử kia chấn động, cuống quít tránh ra nhưng lại nghe một tiếng "Rắc " vang giòn, cánh tay của hắn đã bị đớp trúng. Chỉ chậm thêm một chút thì cái đầu đã bị cắn rụng, có thể nói vô cùng hung hiểm.

Đệ tử nọ đau đến hô cha gọi mẹ, chạy tới chỗ Kim Lăng Sương kêu lên:

- Sư phụ! Cứu con, cứu con!

Trên cánh tay vẫn còn con thủy quái nọ, không biết nó có độc hay không

Gã đệ tử này chính là ái đồ của Kim Lăng Sương. Hai người thân như phụ tử. Kim Lăng Sương cũng hoảng loạn kêu:

- Thiên nhi đừng sợ, sư phụ đến đây!

Vù một tiếng, trường kiếm rời vỏ muốn chém chết quái ngư kia.

Giang Sung thấy thì càng kinh hãi hơn, vội la:

- Con Trai Quỉ này không thể giết được, mau đẩy đệ tử kia xuống nước!

Mọi người nghe đều sửng sốt, Giang Sung lại quát:

- Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau ngăn họ Kim lại!

La Ma Thập rùng mình, vung cây thiền trượng sắt chặn trường kiếm của Kim Lăng Sương.

An Đạo Kinh tận dụng thời cơ, liền đá mạnh tên đệ tử kia một cái. Gã nọ la một tiếng rồi bắn thẳng xuống suối, trong miệng vẫn còn hô:

- Sư phụ! Sư phụ!

Kim Lăng Sương vô cùng tức giận, nhưng tính mệnh của ái đồ nguy cấp, không còn lòng dạ nào so đo với An Đạo Kinh. Y muốn lao tới cứu người. Chợt thấy trong lòng nước bắn lên vô số những con trai quỉ dị, không biết tới mấy ngàn mấy vạn con bơi về phía đệ tử kia.

Đệ tử nọ sợ hãi kêu to:

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Kim Lăng Sương lo sợ kêu lên:

- Thiên nhi, mau bơi lên nhanh!

Hai chân y khẽ động, định nhảy xuống cứu nhưng Giang Sung đã la lên:

- Tuyệt đối không thể xuống! Mau mau ngăn hắn lại!

Đồ Lăng Tâm nhanh tay lẹ mắt dùng tay giữ chặt Kim Lăng Sương.

Đệ tử bơi nhanh vào bờ nhưng bầy thủy quái phía sau không ngừng đuổi theo. Kim Lăng Sương đẩy Đồ Lăng Tâm ra, cả giận nói:

- Ngươi đừng cản, ta phải đi cứu Thiên nhi!

Đồ Lăng Tâm thở dài một tiếng, chỉ vào mặt nước rồi lắc đầu nói:

- Nhị sư huynh, không kịp nữa rồi.

Kim Lăng Sương lắp bắp kinh hãi, nhìn lại đã thấy đám quái ngư kia cắn chết đệ tử. Trên mặt nước chan hòa máu tươi, chỉ còn một thanh trường kiếm trôi phập phềnh. Vô vàn quái ngư còn đang tranh nhau thi thể khiến sóng nước cuồn cuộn gào thét.

Kim Lăng Sương kêu thảm thiết:

- Thiên nhi!

Thoáng chốc nước mắt rơi đầy, y choáng váng ngã ngồi xuống đất. Đệ tử kia xưa nay đối xử khá tốt với mọi người. Thấy hắn chết thảm, cả đám Côn Luân Sơn đều che mặt rớt lệ. Ngay cả hạng hung tàn như Đồ Lăng Tâm cũng lắc đầu không thôi.

Ngũ Định Viễn nhìn Kim Lăng Sương, thầm nghĩ:

- Đúng là báo ứng, Côn Luân Sơn giết người không chớp mắt. Giờ chính bọn họ phải nếm mùi vị sinh tử biệt ly, ai! Chính là thuyết nhân quả của nhà Phật!

Bên cạnh chợt truyền ra tiếng khóc của nữ nhân, Ngũ Định Viễn nhìn lại, thấy Diễm Đình cũng rơi lệ đầy mặt. Hiển nhiên cảnh tượng sinh tử biệt ly trước mắt khiến nàng nhớ tới người sư thúc đã chết.

Ngũ Định Viễn khẽ vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói:

- Đừng khóc, đây là sự trừng phạt dành cho những kẻ xấu.

Diễm Đình lau nước mắt, nói:

- Muội biết. Có điều. . Muội vẫn nhịn không được mà khóc.

Lúc này Đồ Lăng Tâm bạo phát hung tính, chỉ thẳng An Đạo Kinh quát:

- Họ An kia, ngươi dựa vào cái gì mà đá đệ tử chúng ta xuống nước?

An Đạo Kinh sửng sốt nói:

- Ngươi không nghe Giang đại nhân sai sử sao? Đại nhân nói không thể giết quái ngư đó, đành phải hi sinh môn hạ kia vậy!

Đồ Lăng Tâm quát lớn:

- Thúi lắm! Chúng ta đối phó được 'Trường hữu', sao không làm gì được lũ quái ngư này? Chẳng lẽ trong mắt mấy tên vương bát đản các ngươi, môn hạ đệ tử của chúng ta còn không bằng một con cá sao?

Lời này ám chỉ Giang Sung, không còn nể mặt đối phương. Y nói tới đây thì hai mắt như phún lửa, toàn thân bốc đầy sát khí.

An Đạo Kinh hắng giọng một tiếng, nói:

- Môn nhân Côn Luân nổi danh thiên hạ, có ai dám bất kính? Đồ huynh, ngàn vạn lần đừng nghĩ vậy.

Đồ Lăng Tâm bước lên hai bước, lạnh lùng thốt:

- An Thống lĩnh, không cần nói những lời vô nghĩa. Hôm nay ta rất khó chịu, muốn hoạt động gân cốt một chút, không biết thống lĩnh có thể chỉ giáo mấy chiêu chăng?

Nói rồi tay đè chuôi kiếm. An Đạo Kinh lui về sau vài bước, xua tay nói:

- Mọi người đều vì chính sự, ngươi đừng gây chuyện.

Đồ Lăng Tâm lạnh mặt nói:

- Ta muốn lĩnh giáo nơi An Thống lĩnh mấy chiêu, có dám hay không? Hay ngươi là dạng đầu thương bọc sáp, chỉ để khoe mẽ!

An Đạo Kinh cũng nổi nóng, lớn tiếng nói:

- Lần trước tại kinh thành, ngươi đả thương rất nhiều thuộc cấp của ta, đừng cho là ta đã quên! Con bá nó, đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao!

Nói rồi xông lên phía trước. Bỗng thấy một người ngăn ở giữa khiến hai người ngẩn ra, người nọ chính là Giang Sung.

Y chậm rãi giơ tay lên, nói:

- An Thống lĩnh, ngươi lui ra.

An Đạo Kinh không dám bất kính, đành bước sang một bên. Mọi người thấy bộ dạng khác thường của Giang Sung thì rùng mình, thoáng chốc trường diện yên tĩnh trở lại.

Giang Sung thở dài một tiếng, nói :

- Đám Trai quỉ này vô cùng hung hãn nguy hiểm, nếu giết một con của chúng. Toàn bộ số còn lại sẽ bị kích thích mà lao lên đất tấn công người. Nơi này có không biết mấy ngàn mấy vạn con quái ngư ấy. Chúng ta đành phải hy sinh một mạng để đổi lấy sự bình an của mọi người, xin các vị hiểu và bỏ quá cho.

Đồ Lăng Tâm quát to:

- Ngươi nghĩ nói mấy câu vô nghĩa thì có thể qua chuyện sao? Lão tử nói cho ngươi biết, đừng hòng!

Mấy câu này thật thô lỗ, hoàn toàn không để ý tới uy quyền của Giang Sung, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

La Ma Thập thấy Trác Lăng Chiêu đang chậm rãi đi tới, cũng bước lên phía trước nói:

- Trác chưởng môn, xin người khuyên nhủ các sư đệ, mọi người dĩ hòa vi quý là hơn!

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Tam sư đệ của ta đau lòng vì đệ tử đã chết nên khó tránh phẫn nộ, bổn tọa tuy là chưởng môn nhưng không tiện can thiệp.

La Ma Thập nghe thì biết Trác Lăng Chiêu cũng có ý bất mãn. Nếu Giang Sung ứng phó không tốt, chắc chắn sẽ có một hồi huyết chiến. Tâm niệm lão lạt ma này không khỏi lo lắng.

Giang Sung thấy đám người Côn Luân đều dùng vẻ mặt tức giận nhìn bản thân. Y than nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp giọng nói:

- Nhiều năm trước để đến được chỗ này, ta đã hại tới tính mạng của ba vạn tướng sĩ. Quý phái tới giờ mới chết vài người, xem như là may mắn trong bất hạnh. Ta không muốn nhắc chuyện xưa. Nhưng nếu Đồ lão sư đã hỏi, ta không thể không nói.

Nói xong thì hướng về Kim Lăng Sương, khom người vái một cái:

- Kim lão sư, đã hại đệ tử của ngài, cáo lỗi.

Lúc này Kim Lăng Sương đã được người lay tỉnh lại. Thấy Giang Sung hành lễ thì không tiện truy cứu thêm, y thở dài nói:

- Thiên nhi bạc phước bạc mệnh. Không thể trách ai được, Giang đại nhân không cần như vậy.

Giang Sung lắc đầu nói:

- Đừng nói vậy. Người thân của Thiên nhi về sau sẽ do triều đình chiếu cố, xem như là Giang mỗ bồi tội.

Nói xong lại áy náy vái chào thật sâu. Thấy đại gian thần này quá mức cung kính, Trác Lăng Chiêu vừa lòng nói:

- Giang đại nhân đã nói thế, xem như Thiên nhi chết không vô ích. Mọi người đi tiếp thôi!

Mọi người thấy Trác Lăng Chiêu nhường bước thì thở dài nhẹ nhõm, sôi nổi tiến về phía trước.

Chưởng môn đã như thế, Đồ Lăng Tâm cũng không dám lỗ mãng, thở dài một tiếng rồi nâng Kim Lăng Sương dậy. Chợt nghe một người nói:

- Đồ Lăng Tâm, lần sau ngươi nói chuyện thì tôn trọng ta một chút, nếu không sẽ gánh lấy hậu quả.

Âm thanh ngạo mạn này chính là của An Đạo Kinh. Hắn vừa bị Đồ Lăng Tâm làm mất hết mặt mũi, giờ tranh thủ chiếm chút tiện nghi để tránh đám thuộc hạ xem thường.

Đồ Lăng Tâm cả giận quát:

- Con mẹ nó, ngươi muốn chết sao?

Nói xong đè chuôi kiếm như muốn ra tay giết người. Kim Lăng Sương cản hắn lại, thở dài:

- Quên đi. Thiên nhi đã chết, không cần tính toán cùng hắn. Chúng ta đi thôi.

An Đạo Kinh hừ một tiếng, nói :

- Vẫn là Kim lão nhị hiểu chuyện, ngươi nên học hỏi thêm.

Đồ Lăng Tâm cười lạnh nhìn An Đạo Kinh, trên mặt đằng đằng sát khí, có điều sau một lát cũng tra kiếm vào vỏ theo Kim Lăng Sương.

An Đạo Kinh rùng mình, biết họ Đồ đã kết thù sinh tử với bản thân. Sau này song phương khó thoát khỏi một tràng huyết chiến.

Mọi người lại đi thêm một lát. Xuất hiện một bức tường chặn ngang trước mặt, chỉ còn hai bên trái phải có thể đi. Giang Sung gật đầu lẩm nhẩm:

- “Thân vào huyền cung, Thiên cơ dành cho người trời. Tuân theo lời sấm truyền, tại Thần Quỷ Tự”. Phản tặc thật độc ác, đã bày đầy rẫy những cơ quan hiểm ác trong này, mưu hại mọi người.

Y quay đầu nói với Ngũ Định Viễn:

- Ngũ chế sứ. Giờ trong thiên hạ, chỉ có duy nhất có ngươi đọc được câu sấm truyền trong Thần Quỷ đình, mọi sự đều phải dựa vào ngươi.

Trác Lăng Chiêu hỏi:

- Sao? Giang đại nhân thực sự chưa từng tới nơi này?

Giang Sung thở dài:

- Sao lại chưa từng tới? Chỉ là mê cung phía trước vô cùng đáng sợ, đi sai một bước thì ngàn người chết thảm. Muốn qua cửa này, bắt buộc phải giải được lời sấm truyền trong Thần Quỷ đình.

Thì ra người năm đó bày ra Thần Cơ động là một kỳ nhân xuất thế, trong này không chỉ cất giấu võ công tuyệt thế mà còn có bí mật liên quan đến số mệnh thiên hạ. Người nọ đã đem cách thức vào động chia thành hai phần. Một phần truyền cho đám người Lục Cô Chiêm đồn đại khắp giang hồ, một phần viết trên tấm da dê kia. Nếu không có cả da dê cùng lời giải trên Thần Quỷ đình, dù có bản lĩnh bằng trời cũng vô pháp xâm nhập. Tấm da dê rơi vào tay Khả Hãn Dã Tiên, hai mươi năm qua không hiện thế, mà cũng không có ai hiểu thấu đáo lời sấm truyền trên Thần Quỷ đình. Đến đến giờ, rốt cục mới có người nắm giữ cả hai phần, tới tham ngộ huyền cơ.

Tâm niệm Ngũ Định Viễn chợt động, nhớ đến hai câu "Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh". Hắn thầm nghĩ:

- Xem ra hai câu sấm truyền này chính là chìa khóa duy nhất để vào động. Nếu không có ta chỉ dẫn, không kẻ nào có thể đạt được mục đích. Ta có nên lừa gạt người hay không?

Trác Lăng Chiêu thấy hắn trầm ngâm không đáp, liền liếc mắt sang Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:

- Họ Ngũ kia, ngươi đừng nên có tâm địa khác, kẻo hối hận không kịp.

Nói rồi kéo Diễm Đình lại, đặt bàn tay thô bè lên cổ trắng muốt của nàng.

Tiễn Lăng Dị cười nói:

- Đừng vội giết, mọi người đi đường rất mệt mỏi, không bằng để vui thú hưởng lạc một phen đã!

Ngũ Định Viễn thấy đối phương vô sỉ như vậy, thở dài một tiếng, nói:

- Giang đại nhân. Câu đầu tiên là 'Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục', ta không biết là nó có ý gì. Ngài tự tham ngộ đi.

Giang Sung nghe vậy rùng mình, thấp giọng thì thầm:

- Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục. . . Đây là ý gì?

La Ma Thập trầm tư một hồi thì nói:

- Thần thai bảo huyết. . . Dựa vào ý nghĩa các từ, có lẽ cần dùng máu tươi mới ứng nghiệm.

Giang Sung a một tiếng, nói :

- Theo ý của đại sư, cần lấy máu tươi thấm lên tấm da dê sao?

La Ma Thập gật đầu nói:

- Không chừng là như vậy.

Giang Sung mừng rỡ, nhìn đám Cẩm Y vệ:

- Ai tự nguyện đưa tay ra trích máu, ta sẽ thưởng cho hậu hĩnh.

Đám người Cẩm Y Vệ ở bên, nghe La Ma Thập và Giang Sung nói chuyện thì vui mừng không thôi. Ngày thường bọn hắn luôn mong được vuốt mông ngựa đại gian thần này, giờ cơ hội bày ra trước mắt sao có thể bỏ qua?

Thoáng chốc vô số người đưa tay ra. Giang Sung cười nói:

- Một cánh tay là đủ!

Y lấy ra một thanh đoản đao đâm vào một cánh tay gần đó. Một gã hộ vệ lớn tiếng kêu thảm, máu tươi giàn giụa đương trường. Mọi người hoảng sợ thầm nghĩ:

- Con mẹ nó! Nguy hiểm thật, may là không phải ta bị đâm, tiểu tử kia thật xui xẻo!

Những cánh tay liền rụt trở về.

Giang Sung thấy hộ vệ kia đau đớn thì hòa nhã nói:

- Ngươi nhịn đau một chút, sau này ta cho ngươi làm tham tướng.

Người nọ mừng rỡ gật đầu. Mọi người nghe hai chữ "Tham tướng" lại đầy hâm mộ, trong lòng đều nghĩ:

- Con mẹ nó, tại sao người bị trích máu không phải là ta, tiểu tử kia thật may mắn!

Vô số cánh tay lại chìa ra.

Giang Sung lấy tấm da dê ra rồi đem máu tươi thấm lên. Ngũ Định Viễn ghé đầu nhìn lại. Sau khi hút máu, những hoa văn kì dị trên da dê từ từ biến mất, sau một lát hiện ra một hàng chữ Hán. Ngũ Định Viễn rùng mình thầm nghĩ:

- Thì ra đây mới là chỗ đặc biệt, sao ta không nghĩ tới?

Lúc trước hắn cùng Dương Túc Quan bôn ba khắp nơi, tìm cả những người thông dịch nhưng chỉ là thuốc dùng nhầm bệnh, chẳng trách không nhìn ra cái gì.

Giang Sung cầm lấy da dê, thấy có một hàng chữ:

- Thần Cơ Động tứ hiểm tứ nan. “Trường Hữu, Trai Quỉ, Phì Di, Kim Lân” là tứ hiểm. “Thiên Môn, Huyền Cung, Tâm Sạn, Minh Hải” là tứ nan. Muốn được Thần Cơ, cần trải qua tứ hiểm tứ nan, mới có thể mở động.

Ở giữa tấm da dê hiện ra một tấm bản đồ, xem ra là chỉ dẫn tới động.

Lúc trước đã gặp qua "Thiên Môn", "Trường hữu", "Trai Quỉ". Còn không biết "Phì di", “Kim Lân” "Huyền cung", "Tâm sạn", "Minh Hải" phía sau là những thứ cổ quái gì. Nghĩ đến điều này, sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt đi.

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Mạt Lộ của Tử Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TàThần
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.