Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuồng Luồng

Tiểu thuyết gốc · 1126 chữ

Có bận Hạn Bạt đi qua vùng Hồng Hà, đương đi trên thuyền thì tức cảnh sinh tình đàn hát một bài, dân chúng hai bên bờ sông nghe thấy đua nhau chạy theo thuyền thưởng thức.

Bỗng xung quanh thuyền nổi bọt trắng xóa, nước sôi lên sùng sục, đột nhiên có thứ gì húc mạnh vào thuyền làm thuyền lật, Hạn Bạt ngã nhào xuống nước.

Nhưng lạ thay có cái bong bóng khổng lồ chùm lấy người chàng nên Hạn Bạt chẳng hề bị ướt lại có thể thở được.

Trước mặt Hạn Bạt xuất hiện một người đầu mọc hai sừng, toàn thân có vảy óng màu thanh thiên, người ấy mặc y phục cũng màu thanh thiên nhìn Hạn Bạt cười rồi đi lên phía trước, bong bóng tự nhiên đi theo sau.

Một lúc sau Hạn Bạt trông thấy dưới đáy sông có thủy phủ hiện ra y như trên đất liền.

Bên ngoài cổng có một người đương đứng, Hạn Bạt nhìn người này ăn mặc trông giống với thủy thần khi trước gặp ở sông Gián Khẩu nhưng y lại đeo xiềng xích trên người.

Người ấy thấy Hạn Bạt đi cùng với người y phục thanh thiên kia thì khom lưng cúi mình thi lễ làm cho xiềng xích va vào nhau nghe loảng xoảng.

Người mặc áo thanh thiên không nói gì dẫn Hạn Bạt vào trong.

Trong Phủ có bàn ghế bằng thủy tinh nguy nga lộng lẫy, có đủ các món bảo vật lấp loáng chói cả mắt, người kia mời hạn bạt ngồi rồi nói:

- Ta là Thủy Công chốn này, khi nãy đương nằm thì nghe thấy có tiếng đàn quả là tuyệt diệu, hóa ra có quý nhân, nên ta mạn phép mời ngài xuống chơi tiện thể đàn hát cho ta nghe.

Hạn Bạt chắp tay kính cẩn thưa:

- Tôi chỉ là người trần nào có phải quý nhân gì, nay được Thủy Công đãi ngộ lấy làm vinh dự lắm.

Thủy công mày dữ mặt tợn xong ăn nói khiếm nhã lịch sự vô cùng, Hạn Bạt không lo lắng gì cả, ở lại chơi mấy bữa, lại đàn hát cho Thủy Công nghe.

Có một lần đương lúc đêm khuya, Hạn Bạt nằm trong phòng nghe có tiếng gõ cửa, chàng bèn tỉnh dậy mở cửa ra thì thấy người gác cổng hôm trước. Hạn Bạt chưa kịp nói gì thì người ấy ra dấu nói khẽ rồi bước vào trong đóng cửa lại.

Người ấy nói nhỏ:

- Xin ngài hãy giúp cho.

Hạn Bạt không hiểu chuyện gì mới hỏi rõ nguyên do, người kia mới kể:

- Tôi là Thủy Thần chốn này, tháng trước có con Thuồng Luồng ngoài biển đi vào, toàn chiếm vùng này làm chỗ riêng, tôi với nó giao chiến ba ngày ba đêm không phân thắng bại nên nó tự lui. Những tưởng nó thôi không dám đến nữa nào ngờ Thuồng Luồng gian manh xảo quyệt giết người ven sông, dân chúng không biết ngỡ là tôi làm bèn đốt miếu Thủy Thần đi. Tôi tuy ở dưới nước nhưng kim thân ở cái miếu ấy, kim thân bị mất pháp lực giảm sút đi phân nửa, lúc ấy Thuồng Luồng lại đến đánh, tôi chống không lại liền bị nó bắt làm gia nô canh cổng, chịu nhiều uất ức. Đã vậy nó lại lấy danh tôi hoành hành ngang dọc giết không biết bao nhiêu người, mấy hôm trước thấy ngài có thần khí tôi đoán không phải người phàm, nay những mong ngài ra tay giúp sức trừ hại cho dân cũng là giúp tôi rửa nỗi oan khuất này.

Nói xong người ấy quỳ xuống thụp đầu ba cái, Hạn Bạt vội đỡ người ấy lên rồi hỏi:

- Bây giờ ngài có cách nào diệt nó?

Người kia thưa:

- Tôi đã mất đi phân nửa pháp lực nhưng nếu hai ta liên thủ nó chưa chắc thắng nổi, tuy vậy ngài không phải thủy tộc sợ rằng nó làm vỡ bong bóng thì vong mạng, nay tôi truyền cho ngài thủy thuật mới được.

Nói rồi Thủy Thần mới truyền cho Hạn Bạt thuật Cấm Thủy để đi lại hít thở trong nước như trên cạn và thuật Thủy Thượng Phiêu để đi trên mặt nước.

Sớm hôm sau là ngày Thuồng Luồng lên lấy lễ vật, nhân lúc nó đi vắng Hạn Bạt mới gỡ bỏ gông cùm cho Thủy Thần rồi hai người đi tìm con yêu quái.

Hôm ấy theo lệ, dân chúng phải hiến một trinh nữ cho Thuồng Luồng để nó bắt làm vợ, Thuồng Luồng thấy chiếc thuyền độc mộc ở giữa sông thì mừng lắm, nó hiện nguyên hình là con Thủy quái đầu rồng thân rắn, mình có vẩy xanh lại không có chân dài đến mười mấy trượng, phía đuôi là một chiếc miệng có nanh nhọn.

Thuồng Luồng ngoi lên, trên thuyền là một thiếu nữ mặc y phục trắng toát xinh đẹp vô cùng, nó cả mừng ngửa mặt rống lên một tiếng vang trời.

Nhân lúc ấy Thủy Thần biến ra thủy lao nhảy lên mặt nước ném vào họng nó.

Thuồng Luồng giật mình đã thấy cây lao dắt vào họng, nó đau đớn nhào tới đánh với Thủy Thần.

Bỗng nhiên Hạn Bạt phía sau đứng trên mặt nước gảy đàn chém đứt đuôi nó, Thuồng Luồng quằn quại hét lớn:

- Ta đôi với mi hết mực kính cẩn sao ngươi lấy oán báo ơn.

Hạn Bạt chẳng nó gì gảy liền mấy mươi nhát lập tức kình phong chém vào người Thuồng Luồng làm máu tuôn ra xối xả nhuộm đỏ cả vùng sông.

Thuồng Luồng thu phép định dìm chết Hạn Bạt, chẳng ngờ chàng không hề hấn gì, Thủy Thần nhân lúc ấy biến ra mười mấy cây thủy tiễn bắn vào mình Thuồng Luồng.

Thuồng Luồng rơi vào thế hạ phong bèn dùng phép Nhập Thủy hóa thành nước trốn đi. Thủy Thần dùng thuật Thủy Ngục lập tức cả vùng nước hóa thành chiếc lưới lớn chụp được Thuồng Luồng quẳng lên bờ.

Dân chúng xung quanh nháo nhác tới xem thủy quái, Thủy Thần nói lớn:

- Kể giết người hại dân chính là nó, mong mọi người hiểu nỗi oan khuất của Thủy Thần ta.

Lúc ấy mọi người mới hiểu ra. Dân chúng bèn lấy gậy gộc đất đá đánh chết Thuồng Luồng rồi châm lửa thiêu nó thành tro.

Thủy Thần hết sức cảm kích Hạn Bạt mời chàng ở lại mấy hôm để đền đáp. Dân chúng cũng dựng lại miếu thủy thần, còn Hạn Bạt được xưng tụng là Phục Quỷ Thần.

Bạn đang đọc An Nam Bách Quỷ Tập sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.