Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sướng hơn nhiều

Tiểu thuyết gốc · 1342 chữ

"Công tử, cởi đồ ra thôi, ta là thực sự đến hầu ngủ"

Dương Quân còn chưa có định thần lại là chuyện gì đang diễn ra, như một định hồn chú của Hắc Nguyệt mà hắn cứ thế lột bỏ y phục trên người, tại câu nói của nàng hay tại hắn nhìn ăn lâu ngày mà vã lắm rồi nhỉ

"Công tử thật cường tráng"

Hắc Nguyệt nói cường tráng không phải là cơ thể Dương Quân mà là tiểu huynh đệ khi Dương Quân hắn cởi xong cái quần nhỏ cuối cùng thì bật ra tồng ngồng đỏ bừng to lớn và gân guốc, Hắc Nguyệt cũng đâu có được nhìn thấy thứ đó bao giờ, bách hợp mà, tiếp xúc với Hồ Vương hoặc giả là một nữ nào đó chứ với nam nhân trần trụi và cái vật to lớn đó nàng ta thật sự là chưa có thấy

"Hắc hắc...cái này của ngươi, cái kia của ta"

Dương Quân nói cái kia là ám chỉ cái gì thì ai cũng biết ( trừ trẻ nhỏ và đàn ông đang cho con bú..@@) hắn lột sạch..mà chính xác là xé sạch y phục mỏng manh của Hắc Nguyệt ra, như một tấm giấy mỏng, toạc một cái là Hắc Nguyệt cũng trần trụi phơi bày các bộ phận hớp hồn dụ hoặc, cặp ngực trắng no đủ căng tròn không chút chảy xệ nào, nó vẫn cao vút như mới dù có qua vài cuộc nắn bóp mơn trớn của Hồ Vương trước đây. Hang sâu thần bí cũng đã lộ diện

"Bạch Hổ?....

Dương Quân giật mình, cỏ non đâu? Trắng trẻo trơn tru? Hắn mò tay vào sờ móc thì nước tuôn ra lại láng luôn, ngon tay vào sâu vẫn chạm vào một chiếc màng mỏng chưa hề có hao tổn...???

"Vẫn trinh nguyên?....

Dương Quân tò mò bật thốt, Hắc Nguyệt đang trong cơn mê ly, nàng ta đâu đã lần nào tiếp xúc nam nhân, vẫn là một bạch hợp nhưng dâm đãng một chút, chỉ cần chạm tay là đã đủ lên đỉnh mà nước phun ào ào

"Ta? Ta vẫn là...là còn..trước này chỉ...chỉ ..à chưa có ai động chạm...

"Cái kia cái kia....là ta..ta cạo cho sạch sẽ....

Không phải bạch hổ, chỉ là cạo đi thôi? Vẫn còn trinh nguyên chưa ai chạm? Dương Quân thầm nghĩ như thế. Hắn mà biết rằng, chỉ vì Hồ Vương thích trắng trẻo... ( thích không lông) nên Hắc Nguyệt luôn là cạo sạch sẽ... Và vì Hồ Vương cũng không có làm quá, chỉ là vuốt ve nhẹ nhàng và không có thọc tay vào sâu nên vẫn giữ cho nàng ta nguyên vẹn...

"Nào, vậy giờ ta cho nàng nếm trải nam nhân là như nào"

"Xem có tốt hơn là hai người tự xử với nhau không "

Dương Quân đưa dương vật kê vao mép âm động (trọc lóc đó..@@) vì nàng mẫn cảm nên dâm thủy đã trải đường trơn tru cho hắn rồi nên đâu cần nhiều động tác dư thừa làm gì...vả lại là...vã lắm rồi...

Ọp...pực.....á.....ư....

"Ai gia.....đau...

"Công tử? Sao...ứ...sao người lại biết... Hai ta....ứ...ta...Hồ Vương.....

Ọp.ọp...bạch bạch bạch

"Nhẹ...nhẹ chút...ta ....ta đau...ta...cái...này....sao...lại....đau..vậy...

"Không muốn ...không muốn nữa..... Đau.....công tử... Người... Rút...cái đó ra...đi...

.....phạch phạch phạch phạch

Dương Quân mặc kệ.. Đang vã...đang hứng...rút là rút thế nào....

"Nàng nghĩ sao chứ...hắc hắc...ta lại không biết hai người là..làm gì? "

Phạch phạch bạch bạch

"Lại để ta ở bên nghe ngóng.... Thật..là....không biết ai là vô sỉ....

Bạch bạch bạch

"Yên tâm.... Một chút... Là bạch...bạch...hết đau....còn..sướng... Sướng hơn hai người tự xử......

....

"Á....hứ....ớ...ứ....ớ.....

"Ta....cái...đó...lớn...quá...ta...ta..chưa...có.bao giờ....

Bạch bạch bạch

"Nó...nong..ra....bạch bạch... Nó..căng....căng...cái...lỗ...nhỏ....á....ứ....

....

"Ứ....công tử.... Lại...lại...ra..nước.... Ta...ta...sướng.... Thấy... Sướng rồi..... Ta...cái này... Tốt.....

.....

"Hắc hắc sướng hơn..là...hai người tự...làm...chứ....

....

.......

"Hai cái đứa chết tiệt... Làm gì..mà..la.lớn...vậy...ứ.....a....ứ.ứ....

Bên phòng bên vẫn có người nha...tai vách mạch rừng.. Hồ Vương bên cạnh nghe ngóng phía Dương Quân đang rên rỉ hoan lạc mà cũng nứng đến độ tự mình moi móc âm động, một tay tự xoa nắn cặp ngực vẫn còn trong lớp áo, một tay đã luồn qua váy mà moi móc tự mình vuốt ve, nếu như ai phát hiện ra được rằng Hồ Vương chính xác là không có mặc nội khố, đó là một điều linh ngạc, không phải chỉ bây giờ mà căn bản nàng ta không có mặc nội khố bao giờ

"Công tử... Ta ...ta lại ra...cái...cái..này ...chơi...thật tốt....ứ....chơi thật vui

Phạch phạch phạch

Dương Quân suýt thì bắn ra khi Hắc Nguyệt rên rỉ như thế...chơi vui ? Hóa ra nàng ta với Hồ Vương trước giờ với suy nghĩ là chơi vui chơi tốt...trò chơi ư...mịa không phải chơi vui...mà là lão tử đang chơi ngươi mà....

"Tốt... Thế...thì...cùng...chơi...thật.vui.....ọp

Bạch bạch bạch

"Ta cho ngươi vui....nhận nào....ta...muốn..bắn.....

A.....a.....

"Công tử.... Nóng... Có...gì...đó...nóng....công tử... Ngươi... Ngươi phun..nước sao...là...á....là...đi.tiểu...trong.đó...sao....

@@

Dương Quân phun đầy rẫy tinh khí tích tụ bao ngày nhịn đói vào trong âm động Hắc Nguyệt, nàng ta lại nói là đi tiểu vào trong. Vậy mới biết rằng hóa ra cũng chỉ là nai tơ, nàng ta cũng đâu có tiếp xúc nam nhân bao giờ mà biết được thứ Dương Quân bắn vào là tinh hoa có thể giúp đỡ nữ nhân lớn bụng cơ chứ.

"Đồ ngốc, hóa ra chỉ là gà mờ, ta là xạ tinh khí vào, có thể lớn cái bụng lên"

....

Dương Quân sau khi bắn phá xong thì nằm một bên vuốt ve cơ thể Hắc Nguyệt, mặc kệ cây dương vật vẫn còn dư âm co giật trong âm động nàng ta

"Ta..có có thể lớn bụng? Có hài tử ấy á....

..

"Ngốc, tùy...có thể có...có thể phải vài lần mới có....

Hắc Nguyệt, giật mình gì đó vội vàng đứng lên mặc y phục vào, khi đứng lên nàng có chút suýt khụy chân xuống vì chỗ đó vẫn có chút đau rát ứng đỏ, vả lại xuất dâm thủy đến vài lần thì sao chân trả không bủn rủn, nhưng mặc kệ âm động đỏ bừng vẫn còn chảy xuống tinh khí Dương Quân bắn vào, nàng vẫn mặc y phục lên và chạy đi mất trong sự ngỡ ngàng của Dương Quân...

"Ủa..?...gì vậy... Kiểu gì đây?...mịa không nói năng gì đã chạy mất tiêu rồi? "

"Là bỏ của?... À...là ăn xong không chịu trách nhiệm với lão tử sao?...

@@

Dương Quân thốt lên thì chúng ta giờ mới ngẫm ra được Hồ Vương, Hắc Nguyệt nói hắn vô sỉ, đúng là vô sỉ thật...trở lại Hắc Nguyệt, nàng ta không phải chạy, mà vì có chút thói quen nào đó mà giờ nửa đêm nàng vẫn là vội vàng đến phòng ngủ của Hồ Vương, như một thói quen khi xưa, mỗi nửa đêm khi mà có Hồ Vương thì nàng phải chạy tới hầu hạ....Hồ Vương thích chút vuốt ve mà trước kia khi Hắc Nguyệt tìm được liên kết tìm đồng minh hậu thuẫn khi rong ruổi Thiên Yêu hoàng triều mà đã ủy khuất phải theo hầu cái thú vui sở thích đó của Hồ Vương...

"Á....ứ....á.....phụt....

??

"Hắc Nguyệt? Sao lại đến đây?"

"Không ở đó nếm mùi sao?"

...

"Ta...Hồ Vương ta....ta..nếm rồi... Vẫn như cũ đến giờ tới chăm sóc người ngủ...

@@

"Con a đầu ngốc...ta cho ngươi ở đó là đã muốn giải thoát ngươi..

"Ta đâu cần ngươi hầu hạ nữa....

...

"Người..??

"Ta có phạm lỗi gì sao?..người không lo cho Phủ Yêu dong binh đoàn nữa?

...

"Con ngốc, ngươi dù là nhân tộc nhưng đã có trung thành với ta thì ở Thiên Yêu ta vẫn hậu thuẫn cho các ngươi sinh sống "

"Hừ...đến rồi thì tới đây...các ngươi làm cài gì mà kêu la dữ vậy?

"Cái đó sướng sao?"

"Cái gì đây...chất lỏng này.?...sao trong cái này của ngươi chảy ra khác với trước đây?

"Còn là cái bảo bối đỏ cả lên?

"Hắn đánh chỗ này?....

Bạn đang đọc Âm Dương Thiên Cung sáng tác bởi Huyetcongtunb
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyetcongtunb
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.