Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CỨU NGƯỜI (1)

Tiểu thuyết gốc · 1438 chữ

Bảo Bình đi ra khỏi phòng được một lúc thì:

- Bà mẹ nó! Đi mới tí mà đã lạc! Không hiểu cái người tên Sư Tử đó nhà có giàu không mà sao cái nhà lớn vậy trời! Đi riết mà chả thấy bếp đâu.

Bảo Bình cứ vừa đi vừa chửi. Đi lòng vòng nãy giờ mà cảm giác sao cứ như đi lại về chỗ cũ vậy. Chả lẽ cái nhà này là mê cung. Mà nhà chi xây cho rộng gớm, xây rộng dị đi không thấy mỏi a trời.

- Ê! Tên kia! Ta đã độ lòng thương cứu giúp cho rồi không biết cảm tạ thì thôi mà còn chửi. Tin ta quăng ngươi xuống lại vách núi bây giờ. – một giọng nói phát ra từ đằng sau, là Sư Tử.

- A... hihi, tiểu nhân nào đâu giám. Chỉ là đói quá mất khôn thôi. Bụng tiểu nhân nãy giờ cồn cào gào thét nên mới đi kiếm nhà bếp xem còn gì ăn không. Ấy vậy mà đi mãi chả thấy nhà bếp ở đâu cả. – Bảo Bình giở ra giọng điệu nịnh nọt.

" Trời! Bây giờ ba đứa đang phải ở nhờ, ăn nhờ, mặc nhờ nhà bả, không lấy lòng , làm bả tức lên bả đuổi cổ ra ngoài là chết. Vừa xuyên tới một nơi mới chưa nắm bắt hết tình hình nơi đây cộng với việc chả có xu nào dính túi, bị đuổi ra khỏi nhà là chỉ có mức làm ăn xin thôi! Vừa nãy khinh suất quá, nên cẩn thận hơn thôi!". Mới nghĩ vậy thôi mà Bảo Bình thấy sợ đến rùng mình.

Nghe Bảo Bình nịnh hót mấy câu dường như Sư Tử cũng bớt giận. Liếc Bảo Bình một cái rồi cũng dẫn cậu đến nhà bếp, dặn ngự trù đưa cho cậu mấy cái bánh bao. Bảo Bình thấy đồ ăn mắt sáng cả lên như vớ được vàng, vội vội vàng vàng cầm một cái lên ăn. Ôi chu choa mạ ơi, ta nói nó ngon gì đâu không tả xiết. Chỉ là một cái bánh bao không nhân thôi mà sao ngon quá. Lần đầu tiên Bảo Bình thấy bánh bao lại có thể ngon như thế. Bánh bao thơm phức mùi nước cốt dừa, thịt bánh thì mềm, bông xốp. Sư Tử nhìn Bảo Bình ăn mà thấy mắc cười. "Cái người này chắc đói lắm đây, bánh bao không mà cũng nức tiếng khen ngon"

Sau khi nhóp nhép hết 2 cái bánh bao, cảm thấy đã no chút chút thì Bảo Bình mới nhớ ra hai đứa em đang chết đói ở phòng.

- Ấy chết! Còn con Bành với em mình. Nãy giờ đi lâu quá chắc tụi nó đói sắp chết quá. À ... ờ có thể cho ta xin thêm mấy cái bánh bao nữa được không. Ta đem về cho hai đứa em.

- Giờ chỉ còn có đúng hai cái nữa thôi. Phần còn lại dùng cho người bệnh rồi. – ngự trù cầm hai cái bánh đưa cho Bảo Bình rồi quay qua chuẩn bị tiếp phần ăn.

- À... cảm ơn! – Bảo Bình có hơi hụt hẫng nhưng vì lý do kia nên không tiếc nữa mà quay qua hỏi Sư Tử.

- Ủa ở đây đang có dịch bệnh gì à?

Sư Tử nghe hỏi bỗng thoáng buồn rầu.

- Ừ! Làng này đang có dịch đậu mùa.

- À thì ra thế! – Bảo Bình nghe xong vẫn cứ nhóp nhép ăn nốt cái bánh còn lại.

- Ngươi không thấy sợ sao? – Sư Tử rất ngạc nhiên. Đáng ra ai nghe tin mình đang ở nơi có dịch thì cũng phải sợ vậy mà tên này lại chẳng mảy may sợ gì cả.

- Sao phải sợ? Chả lẽ ở đây không có thuốc chữa à? – Bảo Bình hỏi một câu rất chi ngây thơ

- Ha! Nói như ngươi há chuyện dễ dàng. Nếu có thuốc là ta đã không ở đây rồi. – Sư Tử cười hắt ra một tiếng buồn.

Nhìn Sư Tử Bảo Bình mới nhớ ra đây là cổ đại, cái thời mà y học còn rất lạc hậu. Bỗng có một ý nghĩ lóe lên trên đầu Bảo Bình:

- Nếu cô đang đau đầu về vấn đề này thì ta có thể giúp. Khi xưa ta có theo học một vị thần y trên núi, biết chút ít về y dược có thể sẽ giúp ích cho cô.

- Ngươi có chắc là giúp ích được cho ta.

- Không thử sao biết, đúng không? Dù gì thì cô cũng đang bế tắc, không mấy cứ để ta giúp thử xem sao.

- Hmm... thôi được, ta sẽ để ngươi giúp. Nếu thành công thì ta sẽ ứng cử ngươi vào cuộc thi ngự trù sắp tới.

- Không ...không, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Đó là việc cần làm

Không a ~ Cậu là chỉ muốn tự do thôi. Xuyên tới đây đã bất ngờ rồi, bây giờ còn vào hoàng cung làm ngự y chắc khùng á. Nhiều lần coi phim tàu với con Dương thấy toàn chém giết nhau trong cũng mà thấy hãi. Đã vậy còn phải sống theo sắc mặt vua nữa chớ. Ta đây đường đường là một nhà khoa học vĩ đại thế kỷ 21 mà phải vào cung coi mặt vua thì chết đi cho rồi. Ta đây là muốn tự do tự tại tận hưởng cuộc sống a. Tự do muôn năm.

- Này này NÀY! Có nghe gì không đó, làm gì mà ngẩn ngơ ra vậy. –Sư Tử thấy Bảo Bình bỗng dưng đăm chiêu suy nghĩ gì đó, không tập trung nghe cô nói gì cả - nói trước đấy chỉ là nếu ngươi làm được, còn nếu không giúp được gì mà còn phá hoại thêm là coi chừng cái đầu của ngươi đó.

- Ui! Thật sao! Sợ quá đi hà! – Bảo Bình giả vờ run sợ.

" Xùy! Ba cái bệnh cổ này thì sao làm khó được bổn tọa đây"

- Vậy sao đây, muốn giúp nữa không? – Thật sự thì Sư Tự cũng không tin Bảo Bình cho lắm.

- Có! Tôi vẫn sẽ làm!

Cậu nghĩ kỹ rồi. làm xong chuyện này ngoài việc có thể giúp người cậu cũng có thể xin Sư Tử ít tiền vốn làm ăn. Mở một tiệm thuốc rồi khám bệnh, bán thuốc sống an nhàn qua ngày. Rồi còn có cơ sở để mà quay về.

Sư Tử nhìn vài sự quả quyết của Bảo Bình lấy làm ngạc nhiên. Ở hoàng cung đã có biết bao người từ chối đến nơi đây cứu giúp chỉ có cô. Không ngờ trên đời lại còn có tên không sợ gì, mà còn rất thương người. không ngại bệnh dịch có thể giết chết mình, vẫn đồng ý giúp cô. Sư Tử có chút cảm động trong lòng.

- Vậy được! Chiều nay ta sẽ sai người dẫn ngươi tới phòng thuốc. Bây giờ thì cầm bánh bao về cho hai đứa em của ngươi đi. Có lẽ chúng đói lắm rồi ấy.

- A! quên mất! vậy tạm biệt ở đây, chiều lại gặp. – Bảo Bình nhớ ra hai đứa em vội vàng chạy về phòng.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Trong phòng:

- Trời ơi là trời! Đói quá! Cái thằng Bảo Bình đi đâu mà lâu thế! Chết ở phương nào rồi! – Bạch Dương vừa rên vừa chửi Bảo Bình.

- Anh hai ơi! Xin hãy về đây giùm em. Cầm đĩa thức ăn và đem vô đây. Anh hai ơi! Em đói sắp chết rôi đây! Con Bành Bạch kia mày im cho tao... - Cự Giải giở dọng ca oanh vàng của mình ra mà rống.

- Này mấy đứa kia! Bớt lại đi! Tao về rồi đây này. – Bảo Bình bước vào trên tay cầm đĩa bánh bao. Trời! Chả lẽ mình đi lâu lắm hay sao mà hai con kia nó hóa điên hết rồi.

- A! Đồ ăn!

Bạch Dương và Cự Giải hét lên rồi vồ tới đĩa đồ ăn, cầm lấy bánh bao ăn lấy ăn để. Mất hết cả hình tượng. Bảo Bình nhìn hai con người kia mà run sợ. Cậu mà về tay không chắc tụi nó xé thịt cậu chấm muối ớt ăn vì đói quá. Con Dương kia thì không sao mà ối Cự Giải em tôi, đứa em hiền dịu nết na của tôi đâu rồi. Ai trả em lại cho tôi. Tôi không quen biết đứa này. Làm ơn! Bảo Bình khóc thành sông trong lòng.

Bạn đang đọc (12 chòm sao) Cổ đại phiêu lưu ký sáng tác bởi aries27

Truyện (12 chòm sao) Cổ đại phiêu lưu ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi aries27
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.