Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,
Có hoa không lá, có lá không hoa.
Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…
P/s : Có ai hiểu rõ về loài hoa này không ? Có ai tự chế được thơ về hoa bỉ ngạn không ?
Nhìn cộng lông chim mà ta muốn cướp đoạt dễ sợ nhưng tiếc cấp quá thấp !
-
Diệulam ·
Đừng doạ mụi a
-
Kết đan mới trộm được nha. Muội cứ lk thì nằm mơ đi
-
Muội lên kết đan đi rồi tha hồ thì thi triển
-
DarseiK ·
Cướp ta đi này.
Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên...
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỉ bầu bạn nơi cửu tuyền
Vong xuyên bất tận, Bỉ ngạn tịch Liêu
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất
Có hoa không lá, có lá không hoa
Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…
-
tiểu lấy bài của người ta à
-
Bài trên mạng đó tỷ
-
Ta biết mà người ta xin thơ chế a ,sao tiểu copy lại
-
Thế nào chọn chọn coppy lại đúng bài đh ấy
-
?????
-
Tiểu hay thật a
-
Vội vàng quá tỷ à
-
Tiểu có tâm là được rồi
-
Tên DarseiK mai mắn thật,có nương tử tài hoa như vậy
-
Vậy mà hắn cong cong ah
-
DarseiK ·
Cong cái gì. Là các ngươi muốn hiểu mà.
Ta biết hoa bỉ ngạn nhưng kêu ta làm thơ thì ta ra đảo chơi còn hơn
Hoa không lá huyết lệ nhuốm tang thương
Lá không hoa sầu ca vọng Nại Hà
Vô hoa hữu điệp, vô tương ngộ
Vạn hữu tình đầu, vạn kiếp vương
Thiên địa thê lương, tình sâu nghĩa nặng
Nhất tâm nhất niệm vạn dặm tình si.
Cứ cười đi, ta không biết làm thơ đâu a.
-
Làm thơ thì cách khoảng như nương tử ngươi kìa, sao dính chùm vậy đọc sao hiểu a
-
DarseiK ·
Ta cách rồi mà ta.
-
LinhMuội ·
Khá quá nhỉ!
-
Ngươi với nương tử ngươi đúng 1 cặp ah
"Ngàn năm nở, ngàn năm tàn
Hoa vừa nở, lá vội tan
Lá vừa chớm, hoa lại rụng
Có lá không hoa
Có hoa không lá
Chung một rễ mà chẳng thể gặp
Tựa gần nhưng lại rất xa
Cứ ôm sầu mà nhớ nhớ thương thương
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi"
-
DarseiK ·
Hay v man.
-
Diệulam ·
Trên mạng mà.....
-
ĐaoPhủ ·lấy trên mạng rồi sửa lại 1 chút
-
Đh có tâm gớm
Truyền thuyết về loài hoa bỉ ngạn
Nếu được hỏi truyền thuyết về loài hoa nào khiến ta cảm động nhất thì đó chính là bỉ ngạn. Dưới đây là một trong những truyền thuyết về loài hoa này
Xưa có một đôi nam nữ, theo luật Thiên Đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày, cả hai đã phá vỡ giới luật để tìm đến bên nhau. Chàng là một nam tử hào hoa anh tuấn, còn nàng lại là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa. Cả hai vừa gặp đã quen thân, quyến luyến không xa rời, nguyện ước hẹn ở bên nhau đến kiếp kiếp đời đời.
Nhưng vì đã phạm luật Trời, họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá của cùng một cây. Lá xanh, hoa đỏ, đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn. Có điều, loài hoa này rất đặc biệt, có hoa thì không thấy lá, mà có lá lại chẳng thể thấy hoa, giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp mặt.
Một ngày, Đức Phật đi ngang qua, thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa, vừa nhung nhớ lại vừa u sầu. Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ trong đó. Quả thật là:
“Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” – Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.
Đức Phật xót thương, bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc. Nhưng vì Cực Lạc là Phật quốc, là thế giới thanh tịnh và thuần khiết, nên tất cả những gì là ‘tình si’, ‘nhung nhớ’, ‘u sầu’, ‘đau khổ’… đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ. Những thứ xúc cảm con người ấy đều phải rời khỏi hoa, kết thành một màu đỏ rực lửa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên.
Bởi vậy, khi về đến Cực Lạc, đóa hoa trong tay Phật đã biến thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần. Đức Phật bèn gọi nó là Mạn Đà La hoa, hoa của cõi Phật, cũng chính là một loại hoa Bỉ Ngạn.
Lại nói về màu đỏ rực lửa. Lúc ấy, Bồ Tát Địa Tạng thần thông quảng đại đã biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên. Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống, chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước. Bồ Tát đón lấy hoa và nói:
“Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc, sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ? Vậy thì, ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi (Mandarava), vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy (Manjusaka)”.
-
DarseiK ·
Rất hay nhưng... thứ cần là thơ mà đạo hữu.
“Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn
Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương
Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương”
-
DarseiK ·
Hay... Mà sao các ngươi toàn lên mạng cóp về thế nhỉ.
-
Chứ ta sáng tác cho lão bà ngươi để ngươi nổi điên à ?
-
DarseiK ·
Nhắc vậy làm ta thương tâm... Chẳng lẽ nàng đang muốn tìm đấng lang quân mới a...
-
Diệulam ·nào có a.. ta muốn sưu tầm thơ về hoa bỉ ngạn tư chế a. Chứ trên mạng đầy ra ta cần lên đây hỏi làm gì